Để đọc bài này, xin lưu ý quý bạn đọc về một số
từ ngữ sau theo quan niệm của cá nhân, liên quan đến lịch sử Việt/Hán trên vùng
lãnh thổ rộng lớn được gọi chung là Hoa Lục, trước đây ta không bao giờ đặt ra
vấn đề được coi là quan niệm về mối quan hệ Việt Hán trên lãnh thổ Hoa Lục, nên
ta cứ theo thói quen do người đi trước để lại mà nói và viết lại cho các thế hệ
sau, việc này gây ngộ nhận giữa nhiều tên gọi khác nhau về lịch sử, văn hóa, địa
lý của các dân tộc cùng sinh sống trên lãnh thổ được gọi chung là Trung Hoa.
Thứ nhất Từ ngữ Trung Hoa, Phương Tây gọi chung
là China tự ngàn xưa đã bao gồm nhiều tộc chiếm cứ, đã hình thành văn minh thời
đồ đồng đầu tiên trên thế giới, đã hình thành nền văn hóa đầu tiên trên thế
giới cách nay khoảng từ 7000 đến 8,000 năm, đó là Văn Hóa Hoàng Sào thuộc văn
minh Bách Việt. Người Nomad Phương Bắc tràn xuống chiếm cứ vùng duyên hải đông
bắc Trung Hoa, xâm chiếm các Tộc Phương Nam và tự xưng là Trung Quốc, rồi từ đó
Nomad Hán suy rộng ra là: họ làm chủ cả Trung Hoa bao gồm mọi Tộc trong đó
(Hán, Mãn, Mông, Hồi, Tạng). Trên định nghĩa này Tộc Việt đương nhiên bị đồng
hóa trở thành Hán. Cho nên cần một định nghĩa chính xác về điều được lịch sử
gọi là Trung Hoa hay China. Vấn đề này thuộc phạm vi Quan-Niệm (Concept) tổng
quát để dựa vào đó giải thích về nhiều ngộ nhận lịch sử đã tồn tại từ nhiều
ngàn năm do Nomad-Hán áp đặt, nhưng cha ông ta chưa đưa ra quan niệm cụ thể
minh định lập trường về chủ quyền đối với lịch sử, để dựa vào đó các thế hệ sau
biết thẩm định lại lịch sử Việt Hán, cũng như Đông với Tây.
Như thế xin đề nghị cụ thể để quý học giả VN xem
xét và thống nhất với định nghĩa sau: “từ ngử TRUNG-HOA hay CHINA là vùng địa
lý gọi chung là Hoa Lục, là địa bàn sinh sống của nhiều chủng tộc và thực thể
chính trị/xã hội/nhà nước khác nhau đã tồn tại từ ngàn xưa và vẫn luôn chống
lại đế quốc chủ nghĩa do Hán luôn nuôi tham vọng xâm chiếm và áp đặt trật tự
Hán trên quy mô toàn Trung Hoa.” Như vậy Trung Hoa là vùng địa lý chứ không
phải là quốc gia/chủng tộc theo cách suy diễn của Hán là Trung-Quốc, tức là
nước ở trung tâm thống trị các nhà nước xung quanh, như quan niệm đã được hình
thành từ thời Đông Chu/Khổng Tử, sau đó được Tần, Hán mở rộng thành đế quốc Hán
khi Hán chiếm Bách Việt Phương Nam, nhưng với các dân tộc sâu trong nội địa thì
công cuộc chiếm cứ chỉ mới sảy ra trong trăm năm trở lại đây mà thôi.
Thứ hai từ mệnh đề trên và dựa trên thực tế
chủng tộc, văn hóa, ngôn ngữ của các chủng tộc cùng sinh sống trên lãnh thổ
Trung Hoa/China, ta thống nhất các định nghĩa mang tính lịch sử khách quan,
hoàn toàn phù hợp với quan niệm về chiến lược hiện hành như sau: Hán/China là
nước Hán trên lãnh thổ Trung Hoa (khái niệm này đã được một học giả Mỹ nói tới
cách nay ít tháng, nhưng trước đây đã lâu đến trên 10 năm tôi dã gọi là
Hán-Hoa), Hán Core là tộc Hán. Trên lãnh thổ Trung Hoa/China thực tế cũng tồn
tại Tộc Việt, gọi chung là Việt Core, trên lãnh thổ của Việt Tộc gọi là
Việt-China, Tây Tạng gọi là Tạng-China, Mãn Châu gọi là Mãn-China, Ugurth-China
trên lãnh thổ gọi là Tân Cương-China.
Từ quan niệm này ta sẽ thấy vùng lãnh thổ thuộc
về nhà nước Hán-Trung Hoa (Hán-China) chỉ nằm trên vùng duyên hải từ bắc Thượng
Hải trở lên đến Vạn Lý Trường Thành mà thôi, lãnh thổ Việt-Trung Hoa
(Việt-China) nằm toàn bộ vùng phía nam Thượng hải đến Tứ Xuyên, Vân Nam, Hải
Nam.
Thứ ba từ concept trên để đưa ra định nghĩa về
vùng lãnh thổ trên biển chiếu theo luật Biển Quốc Tế được LHQ thông qua năm
1982 liên quan đến vùng biển được gọi là Nam Trung Hoa, Ông Robert D. Kaplan đã
đưa ra định nghĩa mới về vùng biển được gọi là South China Sea như sau: đó là
vùng biển bao gồm bắc Hoàng Sa, Đài Loan về hướng bắc; vùng biển Hoa Đông (East
China Sea) là vùng biển thuộc về hướng đông của dãy hải đảo Riukyu nay do Nhật
kiểm soát.
Việc đặt tên các tộc, các lãnh thổ thuộc chủ
quyền của từng tộc trong vùng lãnh thổ được gọi là Trung Hoa sẽ dẫn đưa ta đến
chỗ quan niệm lại về hải phận trên vùng biển Tây Thái Bình Dương. Như vậy vùng
biển Đông Nam Á hoàn toàn không thuộc chủ quyền của Hán-China, đối với Taiwan
họ là quốc gia riêng thuộc tộc Việt sống trên đảo Đài Loan, Việt Nam chính là
chân truyền của Việt Tộc sinh sống trên lãnh thổ của người Việt, Việt Nam kiên
định chống lại chủ nghĩa bành trướng Hán-China, mỗi khi người Việt-China gặp
khó khăn phải thiên di xuống phương nam thì người anh em Việt-China luôn được
nhân dân Việt Nam đón tiếp và giúp đỡ. Lịch sử đã để lại như vậy và chính trên
căn bản này ta hình thành định nghĩa về điều được lịch sử gọi là nước Tầu Hải
Ngoại, thực ra chính là nước Việt-China-Hải Ngoại vì tuyệt đại đa số người
thiên di ra bên ngoài Trung Hoa đều là người Việt-China.
Gọi Biển Đông Nam Á là biển Nam Trung Hoa
(South China Sea) là hoàn toàn sai đối với các quan niệm về chủ quyền quốc gia
liên quan đến luật Biển đã được LHQ thông qua, do thế việc đổi lại danh xưng
cho vùng biển này là vùng biển Đông Nam Á hay gọi tắt là Biển Đông là rất cần
thiết; Việc này được mọi nước trên thế giới coi là hợp lý lẽ cũng như phù hợp
với các quan niệm về an ninh toàn cầu hiện hành, duy chỉ một nước quyết liệt
chống đối việc cải danh này: đó là Trung Quốc. Lịch sử suốt mấy trăm năm qua
của vùng duyên hải Viễn Đông, kể từ khi Phương Tây xuất hiện tại vùng duyên hải
này đã gây ra vô khối ngộ nhận liên quan đến chủ quyền quốc gia trong vùng địa
lý vốn đã ít dựa trên các thỏa thuận thành văn giữa nhà nước với nhà nước nhằm
phân định ranh giới của các quốc gia một cách cụ thể, cho nên vấn đề phức tạp
đó đang trở thành đầu mối của các tranh chấp trên toàn Eurasia trên lục địa
cũng như trên biển.
Sự ngộ nhận của người ngoài cuộc đã tạo cho Hán
Hoa cơ hội bành trướng ảnh hưởng xuống Phương Nam bằng di dân, một việc mà các
tổ phụ Hán suốt mấy ngàn năm đã không thể làm được, do trình độ kỹ thuật còn
thấp kém của Hán Hoa cũng có, nhưng chính yếu vẫn là: họ bị cản trở bởi thế lực
Việt Phương Nam, là quốc gia có vùng duyên hải vươn ra và chi phối hầu như toàn
bộ vùng biển Đông. Vài điều vắn gọn như vậy đủ cho thấy tầm quan trọng của
chiến lược Phương Nam của Bắc Kinh, nhưng còn cho thấy ý nghĩa sâu rộng của
công cuộc chống chủ nghĩa bành trướng Hán Tộc của Việt Tộc ngày nay là quan
trọng đến dường nào so với lịch sử tranh chấp lâu đời giữa Việt với Hán trên
vùng Hoa Hạ cũng như trên vùng Đông Nam Á Quần Đảo.
Cuộc đối đầu hiện nay tại Viễn Đông không đơn
giản như cuộc đối đầu tại Âu Châu trong thế kỷ trước (tranh chấp giữa
Pháp-Nga-Đức-Anh). Tại Âu Châu chiến tranh sảy ra giữa các thế lực cùng chia xẻ
với nhau quá khứ lịch sử, được xây dựng trên các khái niệm chung được các bên
cùng chấp nhận, các tranh chấp liên quan chủ yếu đến quyền lợi kinh tế tại các
thuộc địa là chính yếu, do thế chiến tranh giữa họ với nhau là nhằm sắp đặt lại
trật tự để phân chia phần hùn trong một cấu trúc quyền lực được các bên chấp nhận
(thế giới gọi là Order). Tại Á Châu vấn đề không đơn giản chỉ liên quan đến
phần hùn không thôi, thực tế bị chi phối sâu rộng bởi quyết tâm hủy diệt nước
khác để chiếm đoạt theo kiểu cổ đại hoặc Trung Cổ của thế lực sừng sỏ là China
đối với các lân bang, dựa trên suy diễn là cả Á Châu này đều là lãnh thổ của
Hán..
Do thế tranh chấp tại Eurasia không đơn giản chỉ
là tranh chấp quyền lợi không thôi, mà còn liên quan đến việc phân định là địa
giới cho từng chủng tộc, kềm chế các mâu thuẫn do tôn giáo để lại, cũng như
phải vẽ lại đường ranh giới giữa các nước để hình thành các nước mới được coi
là tiêu biểu cho từng chủng tộc sống sen kẽ nhau trong vùng địa lý đầy phức tạp
này. Một việc như vậy rõ ràng sẽ đưa đến chỗ một số nước lớn phải bị phân ra
làm nhiều mảnh khác nhau, để không nước nào có thể trở thành thế lực có thể
nuôi tham vọng thôn tính nước khác, đó là con đường duy nhất hiện nay đối với
tình hình tại Eurasia.
Ước vọng thống nhất nhân loại dù sao vẫn chỉ là
ước vọng mà thôi, sự nối kết các dân tộc lại với nhau trong một hệ thống khiến
mọi dân tộc tự cảm nhận được trách nhiệm của họ với các cộng đồng dân tộc khác
là con đường dài và đầy chông gai, vì việc làm thay đổi cảm nghĩ cũng như lối
sống của loài người - dựa trên tiêu chuẩn chung nhất được mọi người cùng chấp
nhận - là cả một tham vọng to lớn đối với một thiểu số tinh anh trên quy mô
toàn cầu, việc đó cần được thực hiện nhiều khi bởi Thiên Thần có đầu óc của
Satan.
Cục diện Eurasia phức tạp như vậy, nên các diễn
biến tại Ukraina, tại Iran, tại Ấn Độ, tại Hoa Lục, tại Biển Đông cũng như Hoa
Đông không thể tách rời nhau được, mối quan hệ này cũng giống như trong bàn cờ,
đụng đến quân cờ này là ngay tức khắc sẽ gây ảnh hưởng đối với quân cờ khác, do
thế tác động đến toàn bàn cờ là vậy. Bàn cờ đã sắp như vậy từ hơn trăm năm nay
rồi, nhiều quân cờ đã xuất hiện rồi bị buộc biến đi để nhường chỗ cho quân cờ
mới; cho nên ở đây không có vấn đề quân cờ nào tốt lành hơn quân cờ nào theo
nghĩa đạo đức, mà chỉ có quân cờ nào phù hợp với tình huống nào đó cụ thể để
phục vụ tốt nhất cho kế sách của người chơi cờ mà thôi: chính trị thực tiễn là
vậy.
Do thế không có vấn đề trách cứ người đi trước,
mà chỉ có vấn đề phải tìm hiểu thật thấu đáo những việc người đi trước đã làm
để người hiện nay cố làm tốt nhất cho việc hôm nay, đồng thời để lại cho người
của ngày mai tiếp tục giải quyết tốt nhất những việc của thế hệ ngày mai, và
đến lượt họ lại chuẩn bị cho thế hệ của người ngày mốt mà thôi.
Cái kế dụ Hán Tộc lao vào con đường bành trướng
kể ra cũng đã được thi hành trên 80 năm rồi, các cuộc chiến liên quan đến vùng
Viễn Đông TBD đều không đi ra ngoài kế đó. Hán đụng độ cũng như hợp tác với
Anh, Nhật, Nga, Pháp hoặc Mỹ trong mỗi cuộc chiến khác nhau đều thể nghiệm mưu
thuật của Hán trong nỗ lực xâm lăng không ngưng nghỉ nhằm chiếm toàn diện Biển
Đông và các nước bao quanh vùng biển này, đối sách của Phương Tây cũng nương
theo đó để đẩy đưa nước Hán-China trở thành cường quốc khu vực, theo đúng
truyền thống của mình, Hán-China sẽ mở rộng chủ trương đế quốc. Biển Đông với
Hán quan trọng hơn rất nhiều so với vùng biển Caribbean so với Mỹ, vì cái thế
của Hoa Lục vốn bị vây hãm tự nhiên bởi các lân bang, Biển Đông mở cho Hán cơ
hội đi ra ba đại dương là TBD, Ấn Độ Dương và Đại Tây Dương, tại đó Hán đã có
sẵn mọi lợi thế do thời chủ nghĩa thực dân đế quốc Âu Châu tạo cho Hán trong
thế kỷ 19 và 20. Trong khi tại Caribbean, Mỹ chỉ cần bảo đảm là vùng này không
gây ra các đe dọa về an ninh là đủ, vì vùng này bị cô lập về địa lý với các
cường lực khác, cũng giống như thế địa chính trị của cả Châu Mỹ vậy.
Cho nên cái kế của thế giới chính là dựa vào đó
để thúc đẩy Hán mở rộng đà bành trướng trên mọi địa bàn, thế là các nước khác
phải hợp tác với Mỹ để ngăn chặn Hán, mọi diễn biến hiện nay tại Viễn Đông TBD
đều tiến triển đúng như vậy. Tình hình diễn biến đến như hôm nay, khi xét về
mưu thuật cũng như tương quan về mọi lãnh vực khác nhau trong tổng thể cho
thấy: “Hán đã trúng kế và tất yếu sẽ thua trận chiến kéo dài trăm năm.” Trong
điều kiện đó, ta mới thấy sự phức tạp của tình hình thế giới hiện nay, qua đó
ta mới thấy công cuộc đấu tranh dành lại độc lập cho dân tộc và thâu hồi lại
lãnh thổ bị Hán chiếm đóng trái phép là khó khăn và phức tạp như thế nào, cho
nên chỉ bậc thầy về chính trị thế giới mới có thể tham dự vào cuộc cờ này mà
thôi.
Chiến Lược của bộ ba tại Eurasia và vùng biển
phụ cận
Đặc trưng của Eurasia là các đế chế hình thành
trong vùng này hiện còn tồn tại như quyền lực thống nhất đều chủ trương xâm
lăng bành trướng để bảo vệ sự vẹn toàn đế chế của mình và chưa hề trải qua thời
kỳ bị phân rã trong suốt lịch sử hơn 2000 năm qua, mọi cuộc chiến đều chỉ mới
đụng đến vòng đai ngoại vi của ba đế chế cổ ấy mà thôi, lúc này các quyền lực
đó phải đối diện với sự chọn lựa sinh tử về tương lai của chính họ. Do thế, ta
không ngạc nhiên khi: Nga, Iran, Hán đang liên kết hoạt động để tạo thế chống
lại Trật Tự Tự Do (Liberal Order) về lâu dài, vì quyền lợi của mỗi phía sẽ dẫn
đến chố họ đụng độ với nhau là truyện khác.
Nhưng trong tình thế hiện nay, cả ba đều có một
kẻ thù chung: đó là quyền lực dân chủ với thị trường tự do do Mỹ dẫn đầu, do
thế cả ba đều phối hợp nhịp nhàng trong sách lược làm phân tán nỗ lực của
Mỹ-NATO trong cuộc cờ tại Eurasia. Khi quân Mỹ chuẩn bị rời khỏi Afghanistan
vào cuối năm nay, thì Hán mở rộng cuộc đối đầu với các lân bang tại Phương Nam
song song với nỗ lực bành trướng trên thảo nguyên Trung Á về hướng Tây theo
tinh thần của Hiến Chương Thượng Hải SCO, song song với tình hình đó, Ông Putin
cho mở rộng bất ổn tại Hắc Hải lấy cớ là bảo vệ khối thiểu số gốc Nga đã di
chuyển đến các nước láng diềng trong thời Liên Xô cũ, trong khi Iran vẫn tìm
cách gây bất ổn trong vùng Persia, thế là cuộc đối đầu hiện nay nghiễm nhiên
trở thành cuộc đối đầu mang tính toàn cầu giữa Thiện với Ác.
Ý đồ chiến lược của cả ba thực ra là biến thể
của Chiến Tranh Lạnh nhằm buộc Phương Tây nhất là Mỹ phải chấp nhận một cuộc
chơi lớn trên địa bàn sâu trong nội địa Eurasia là nơi mà ba thế lực đó đều có
lợi thế về dân số cũng như văn hóa, chính trị và cũng là hiểm địa khiến Phương
Tây trong các thế kỷ qua chưa bao giờ dám can thiệp sâu vào nội địa, vì không
có lối thoát ra biển để xây dựng một hành lang tiếp vận cho vùng sâu trên thảo
nguyên Eurasia. Nếu NATO không dám can thiệp sâu vào nội địa Eurasia thì vùng
này vẫn là vùng ảnh hưởng của cả ba thế lực đó (Ấn Độ không đáng kể trong cuộc
chơi lớn này). Như thế chủ nghĩa đế quốc kiểu cổ vẫn tồn tại để dẫn đến việc
vĩnh viễn chia đôi thế giới (dựa trên các đòi hỏi của bộ ba này), trên căn bản
không phải do Mỹ áp đặt mà Mỹ bị buộc phải tương nhượng quyền lợi để cùng tồn
tại song hành trong một thế giới Lưỡng Cực, gồm hai cực là cực lỤc Địa và cực
Duyên Hải.
Một tình huống như vậy sẽ giúp cho Khối Đông vẫn
khai thác được lợi thế thương mại kỹ thuật với Khối Tây để làm giầu cũng như
rút ngắn cách biệt về khoa học kỹ thuật để tái tổ chức lại xã hội Khối Đông
ngày càng trở nên hiện đại hơn dựa trên chủ nghĩa Tư Bản Nhà Nước Mới, đối chọi
với kiểu chủ nghĩa Tư Bản Tư Nhân hiện bị cho là đang trở nên già nua lỗi thời
và lạc hậu. Chứng minh cho việc này chính là người dân ở Khối Tây đã trở thành
quá tự do, phóng túng mang tính phá hoại xã hội, cụ thể là: Mỹ có 5% dân số thế
giới nhưng chiếm đến 25% số tù nhân toàn cầu, đó là xã hội Pháp Trị thái quá
khiến cho xã hội đó trở thành công cụ tàn phá con người một cách mềm mại.
Khi Mỹ tuyên bố trở về nhà (như họ đã trở về nhà
sau năm 1972) thì điều đó có nghĩa là: Mỹ tránh không can dự vào lục địa
Eurasia, chỉ nhắm giữ một số cứ điểm dọc theo duyên hải bao bọc xung quanh lục
địa Á Phi để giữ ưu thế trên biển và trên không mà thôi. Do thế Trục RIC cần nỗ
lực tối đa mở rộng ảnh hưởng trên đại dương để đẩy Khối Tây vào thế thủ, chấm
dứt hẳn thế Công mà Mỹ đã chủ xướng trong vài thế kỷ qua (RIC Axis chính là
Russia, Iran và China). Đứng về mặt chiến lược trong tổng thể, cục diện thế
giới hôm nay cần được giải thích vắn gọn như thế mới hợp với toan tính của các
thế lực đế chế cổ còn tồn tại đến hôm nay, cũng như các toan tính của Khối Tây
trong tham vọng vây hãm Trục RIC trên lục địa.
Như vậy Khối Tây lấy chiến lược bao vây toàn
Eurasia lục địa bằng lợi thế sức mạnh hải quân, thương mại cũng như khoa học kỹ
thuật để có thời gian buộc khối đông phải chấp nhận cải cách toàn diện, đồng
thời giúp cho các nước duyên hải ngày càng trở nên phát triển hơn, ổn định hơn,
để tự họ tạo thành liên minh trực tiếp đối đầu với Khối RIC, để từng bước họ
trở thành một phần ngày càng quan trọng của quyền lực toàn cầu, khi đó Khối RIC
sẽ bị tan vỡ hoàn toàn (xin xem bài viết của G/S G. John Ikenberry, the
Illusion of Geopolitic đăng trong Foreign Affairs số May/June 2014 có dịch sang
tiếng Việt và post trên Web Site).
Với China, tham vọng bành trướng của họ là rất
cụ thể, với Siberia China vẫn cố làm hòa với Nga vì cả hai đều đang cần nhau
vào lúc này trong điều kiện này, cho nên Nga giả bộ làm ngơ trước làn sóng xâm
lăng ngầm bằng di dân của người Hán/China xâm nhập vùng Baikan thuộc bắc Mãn
Châu, được China coi là lãnh thổ của mình bị Nga chiếm vào năm 1898. Cho nên
RIC Axis là một tập hợp ba thế lực, mỗi thế lực đều nuôi mục tiêu ngắn hạn
riêng của mỗi phía nhằm cố đứng vững trước làn sóng tấn công của quyền lực dân
chủ với thị trường tự do (G/S Ikenberry gọi là Liberal Powers). Cụ thể là: Nga
cố bảo vệ diện tích khổng lồ của mình bằng cách xử dụng khối thiểu số người Nga
tại các lân bang trước đây thuộc Liên Xô cũ để xử dụng như vùng trái độn chống
lại các thế lực có ý dòm ngó đất đai của Nga, Iran cố bảo vệ khối Hồi Giáo Shia
thiểu số trong thế giới Hồi Giáo mà đa số theo Sunni chiếm 85% tín đồ Hồi Giáo,
China nuôi tham vọng mở rộng lãnh thổ trên biển cũng như trên bộ để từng bước
trở thành cường lực thống lĩnh toàn Eurasia, từ đó lan ra toàn cầu.
China thực ra là đế quốc bán thảo nguyên, tuy có
lối ra biển nhưng bị vây hãm bởi lân bang từ bắc xuống nam, phía Đông Bắc Á là
hai cường lực dư sức quật ngã China, bài học nhà Thanh bị Nhật đánh bại năm
1894 buộc giới cầm quyền ở Bắc Kinh phải hết sức cẩn trọng trong cuộc chơi với
Nhật trên biển cũng như trên bộ, cho nên cho dù Bắc Kinh rất ồn ào liên quan
đến vùng đảo Senkakus/Điếu Ngư, nhưng ồn ào để thương thảo chứ không phải là
China dám mạo hiểm tung hạm đội cũng như Không Quân chọc thủng phòng tuyến trên
biển Hoa Đông được canh phòng cẩn mật bởi quân Nhật cũng như quân Mỹ.
Dù sao China cũng chỉ mới khởi đầu xây dựng chưa
quá 40 năm, cấu trúc xã hội chả vững bền, kinh tế mới phát triển được vùng
duyên hải, càng đi sâu vào nội địa càng gặp sức chống đối của các dân tộc vốn
cũng chỉ mới được sáp nhập vào China chưa quá trăm năm, nhất là sức chống đối
của chính dân China đối với nhà cầm quyền China ngày càng trở nên quyết liệt,
vì tình trạng vô luật pháp vẫn lan tràn trên quy mô lớn trên toàn lãnh thổ
China. Lịch sử các nước Âu Châu vào thế kỷ 19 đã sảy ra y như vậy và dẫn đến
chiến tranh liên tục giữa các nước với nhau, China chẳng thể là ngoại lệ, mặc
dù ngay trong nội bộ lãnh đạo chóp bu của đảng CS China mới đây đã lên tiếng
cảnh báo về khả năng có thể tan rã của nhà nước và xã hội China ngay trong năm
2014 này.
Russia cũng bị lâm vào tình trạng bế tắc bên
trong kể từ khi LX tan rã vào năm 1991 đến nay, tình trạng này gia tăng trong
14 năm cầm quyền của cặp đôi Putin-Metvedev. Iran còn bế tắc hơn nữa kể từ 1979
sau khi giới giáo sỹ lên nắm quyền tại đây, thời huy hoàng của Iran dưới thời
dòng họ Shah cai trị nước này với sự yểm trợ của Mỹ, đã trở thành mơ ước của
giới trẻ Iran hôm nay, nên khi họ đứng trong Trục RIC tuy hơi gượng ép, nhưng
đó là thực tế của mưu thuật. Giải thích như vậy để ta biết sự khác biệt trong
toan tính của tay ba tạo thành RIC Axis trong cuộc cờ lớn hôm nay, thế lực chính
yếu tạo thành xương sống cho Trục RIC chính là China trong cuộc cờ chống lại
Khối Tây. China là đế quốc bán thảo nguyên đồng thời cũng nằm trên vùng duyên
hải mà làn sóng văn minh mới đổ vào từ sau 1975 đến nay, khiến Chia trở thành
sức mạnh kinh tế, từ kinh tế China mở rộng tham vọng sang lãnh vực chính
trị/quân sự để bảo vệ sức mạnh kinh tế của họ.
Chiếm biển để mở vòng vây hoặc bị tan rã từ
trong
Do thế China coi việc mở rộng quyền lực biển cả
là chiến lược sinh tử của họ, khi đó họ đụng ngay với các cường quốc biển cả
truyền thống. Nhưng China chẳng còn chọn lựa nào khác khi các vùng duyên hải
xung yếu đều bị Khối Tây kiểm soát chặt chẽ, với sức mạnh hải và không quân còn
rất nhiều giới hạn về khả năng tác chiến, tiếp vận, tình báo cũng như kinh
nghiệm tổ chức. Cho nên China coi việc tiến chiếm vùng biển hẹp ĐNÁ là thử
nghiệm đối với phản ứng của thế giới đồng thời huấn luyện cho quân đội China có
kinh nghiệm trận mạc hơn, với cao vọng đủ sức kết hợp cả hải-lục-không quân
trên quy mô toàn cầu như Mỹ. China biết rằng: “con đường thoát vòng vây trên
biển chính là nhắm vào vùng biển Đông Nam Á, vốn là nơi Mỹ đã ít hiện diện từ
sau năm 1975” nhất là việc Mỹ đã giao vùng hiểm yếu nhất về tinh thần cũng như
địa chính trị là VN cho China khi hai phía ký Thông Cáo Chung Thượng Hải năm
1972, với Hán-China thì việc này cũng có nghĩa là toàn Đông Dương và suy rộng
ra là cả ĐNÁ Quần Đảo đều là vùng lãnh thổ nằm trong vùng ảnh hưởng của China.
Do thế China tự suy diễn là vùng biển Đông Nam Á
nằm trong thỏa thuận giữa Mỹ với China, cho nên họ cứ tự tin khai triển chiến
lược biển của họ nhắm hướng Nam xuất phát, bất chấp luật pháp quốc tế. Chọn lựa
chiến lược Nam Tiến được coi là khôn ngoan nhất của China, vì cùng lúc phù hợp
với sức mạnh mới nổi của họ chỉ mới đủ khả năng thi hành chiến lược trên phạm
vi hẹp, tránh đối đầu ngay lúc này với cường lực Nhật Bản ở vùng Đông Bắc Á.
Một cuộc đối đầu như vậy với Nhật sẽ khiến Nga nhập cuộc chơi chống lại China,
đó là chưa kể đến việc phía Mỹ có thể suy diễn là quyền lợi sinh tử của Mỹ bị
China đe dọa khiến Mỹ sớm nhập cuộc chơi lớn, cho nên China phải tránh đối đầu
trực diện với Nhật vào lúc này, cũng như tránh một cuộc chiến tranh lớn có thể
nổ ra trên biển cũng như trên bộ tại Eurasia.
Trong bài viết bằng tiếng Hoa nhấn mạnh đến tầm
quan trọng của Biển Đông trong sách lược Nam Tiến của China nhan đề: “Tầm quan
trọng về vị trí chiến lược của Nam Hải” (theo cách gọi của China), tác giả Liên
Minh đã công khai đề ra chủ trương xâm lăng và chiếm lĩnh vùng biển này, bản
dịch sang tiếng Việt được Quốc Phong dịch, xin được tóm gọn một số ý chính như
sau (trong bài viết này cũng như bản dịch, vẫn gọi là Trung Quốc theo quan điểm
của Hán-China).
“Nam Hải là Địa Trung Hải của Á Châu, là vùng
chiến lược chính mà China phải chiếm lĩnh bằng mọi giá; vây quanh China có ba
thùng thuốc súng lớn, đó là Triều Tiên, Senkakus/Điếu Nga-Đài Loan và Nam
Sa-Việt Nam, ba khu vực này kềm chế và ảnh hưởng lẫn nhau, bất cứ khu vực nào
nảy sinh vấn đề cũng là nơi Trung Quốc cần cứu cả; bát cứ biến cố nào sảy ra
trong vùng này đều liên quan đến sự sống còn của Mỹ-Nhật, xét trên phương diện
này cả TQ,Mỹ,Nhật đều là con tin của ba khu vực lớn ấy. Chính từ ý nghĩa này,
nếu giải quyết vấn đề Nam Hải (Tầu gọi là Nam Sa) sẽ giúp ích cho việc giải
quyết vấn đề Đài Loan, Điếu Ngư Senkakus, thậm chí cả vấn đề Ryukyu ở một mức
độ rất lớn.
Sức mạnh của các nươc khác trong vùng ĐNÁ gộp
lại cũng không thể theo kịp TQ, do thế: ý tưởng cơ bản là: thực hiện đột phá
chiến lược, thâu hồi lại các đảo đá ngầm, vùng biển đã bị chiếm, lấy lợi ích
trên biển làm mục tiêu căn bản tạo ra sự bảo đảm an toàn nhất cho việc thực
hiện sự đóng quân ở tiền duyên. Lấy việc can thiệp tích cực khai thác toàn diện
làm động lực và điểm tựa cơ bản làm kế sách lâu dài cho việc kinh doanh Nam
Hải, nhất là kinh doanh Nam-Sa.
Lấy việc đấu tranh cầu hòa bình, đòi lợi ích,
kiên trì tiến dần theo tuần tự bắc trước nam sau, dễ trước khó sau, từng bước
thắt chặt đuổi ra dần dần các thế lực đối địch làm thủ pháp, vừa ra ân vừa ra
uy, vừa đánh đi vừa lôi lại, thực hiện trò chơi toàn phương vị, dung vũ lực bức
quay trở về, dung lợi ích buộc quay trở về, dùng đối sách quốc lực tổng hợp làm
kế dành thắng lợi, xây dựng tường thành trên biển, dùng lực lượng quân sự đóng
chốt tiền duyên, Hải Nam trở thành Guam của nước ta (Hán-China), biến Hải Nam
thành căn cứ hỗn hợp đa quân chủng để biến Hải Nam thành Trung Tâm chỉ huy
chiến lược cho kế hoạch nam tiến nhằm tiến tới Ấn Độ Dương cũng như Thái Bình
Dương, ra sức xây dựng lực lượng quân sự để quân đội ta (Tầu) trở thành vô địch
tại Nam Hải, phân biệt đối xử làm phân rã khối ASEAN, bán đảo Đông Dương có ý
nghĩa chiến lược.”
Hơn hai năm trước China tuyên bố chủ quyền trên
85% diện tích vùng biển ĐNÁ được China gọi là vùng biển Lưỡi Bò hay đường 9
đoạn, China cũng đề ra sách lược chống xâm nhập chống tiếp cận đối với lực
lượng Mỹ trong vùng (Anti Access, Area Denial), China nỗ lực xây dựng lực lượng
hỏa tiễn được đặt tên là sát thủ tầu sân bay (DF 21), kết hợp với lực lượng tầu
ngầm vừa phòng thủ duyên hải (theo kiểu cố nằm im trên vùng biển cạn khi cần
thiết để bất ngờ tung ra coup phản kích đối với hải quân đối phương) vừa có khả
năng tấn công đường xa (tầu ngầm nguyên tử). Các cuộc tranh luận liên quan đến
vùng biển Lưỡi Bò do China tuyên bố trong vài năm qua dù sao cũng chỉ mới là
phát biểu của giới học giả thế giới đặc biệt là Mỹ, chánh thức thì Mỹ luôn nói
đến nỗ lực hòa giải để tránh gây ra một cuộc chiến tranh trên toàn vùng. Nhìn
các thủ thuật mà China đã thi hành thống nhất và toàn diện nhắm vào các lân
bang của China trong thời gian dài đã qua đều xác nhận chủ trương được đề ra
trong bài viết này.
Nhưng với China sau nhiều lần thử thách Mỹ cũng
như Nhật, China bắt đầu khai triển các bước tiến cụ thể để xác nhận quyền làm
chủ Biển Đông của mình, cách nay ít tháng họ gây ra cuộc đối đầu với Phi về đảo
Scarborough, dù Phi quyết liệt phản đối, nhưng cuối cùng cũng đành chấp nhận để
China mở rộng quyền chi phối đối với vùng hải phận thuộc chủ quyền của Phi,
cuối cùng Phi phải mở cửa đón nhận sự trở lại của hải quân Mỹ trên lãnh thổ Phi
để Phi có chỗ dựa chống lại China (nhưng quan hệ với Mỹ cũng phải cẩn thận và
phải thật am hiểu về Mỹ mới được). Sau Phi bây giờ China đưa dàn khoan 981 đến
khai thác dầu khí ngay trên thềm lục địa được LHQ công nhận của VN (cách đảo Lý
Sơn thuộc Đà Nẵng khoảng 120 hải lý), trong tình hình đó phía VN bị buộc phải
phản ứng, không thể nói quanh co như đã từng bị China ép đủ mọi mặt trong suốt
thời gian dài đã qua.
Như thế khi quan sát thủ thuật của cả China lẫn
Mỹ đối với vùng Tây TBD đều cho thấy hai phía đang chơi trò cút bắt với nhau,
Hán-China tăng sức mạnh thì Mỹ cũng tăng theo đồng thời thắt chặt thêm liên hệ
an ninh với các nước ĐNÁ, cụ thể với Phi sau vụ Scarborough và chắc chắn với VN
sau vụ dàn khoan 981, trớ trêu là Hán-China lại làm mất niềm tin từng nước
trong vùng này vốn đã luôn nghi ngờ đối với mọi chủ trương của China. Chuyển
trục về Á Châu là chiến lược tăng cường hiện diện của sức mạnh Mỹ trong vùng
song song với đà tăng trưởng của quân đội China, điều này được Đô Đốc Greenart,
Chủ Tịch Tham Mưu Liên Quân Mỹ phát biểu tại Trung Tâm Chiến Lược và Nghiên Cứu
Quốc Tế (CSIS) hôm 19 tháng năm cho hay: Mỹ sẽ tăng số chiến hạm hiện diện
trong vùng Tây TBD từ 51 chiếc như hiện nay lên 58 chiếc vào năm tới và 67
chiếc vào năm 2020.
Trong một nghiên cứu khác của Ông John Feffer,
Co Director của Foreign Policy in Focus cho hay: năm 1997 Mỹ đã lập ra kế hoạch
được mệnh danh là Project of the New American Century (PNAC) theo đó Mỹ chuẩn
bị tham chiến trên ba mặt trận cùng lúc, tại Trung tâm của Eurasia, tại South
China Sea và tại các vùng giầu tài nguyên. Câu tiếng Anh nguyên văn như sau: If
the war party wins in 2016, all bet are off, we will prepare to fight in the
Eurasia Heartland, the South China Sea, and the resource rich lands of America
(theo Huffington Post, The Three War Doctrine).
Kế chiếm Biển Đông, lập vùng nhận diện phòng
không tại Biển Đông.
Có nhiều ý kiến liên quan đến ý đồ thực của
China khi cố tình gây sự với VN; xin lắng nghe ý kiến của G/S Carl Thayer học
giả Úc, là người được coi là rất am hiểu tình hình Á Châu đặc biệt liên quan
đến mối quan hệ giữa China với VN, trong bài viết đăng trên The Diplomat của Mỹ
hôm May 12th 20134 có nội dung được tóm tắt như sau.
“Bắc Kinh đem dàn khoan 981 vào khai thác lot
143 thuộc vùng đặc quyền kinh tế của VN là hành động bất ngờ, khiêu khích và
bất hợp pháp, như vậy TQ đã học bài học Nhật Bản trong cuộc đối đầu về quần đảo
Senkakus, khi China khẳng định là: nước này không hề có xung đột với VN, theo
G/S Thayer thì TQ đã hành động bất nhất, vì với Nhật thì TQ điều động quân đội
dành quyền kiểm soát Senkakus để buộc Nhật thừa nhận là có xung đột giữa hai
phía, nhưng với VN thì TQ lại hành xử y như Nhật Bản. China đã dựa trên vành
đai mở rộng được thiết lập năm 1996 của quần đảo Hoàng Sa trong đó có đảo Tri
Tôn mà China đã chiếm của VNCH từ năm 1974 để tuyên bố chủ quyền đối với lot
143 của VN. Cho nên China tự coi là dàn khoan 981 khai thác dầu trên vùng EEZ
của TQ, phía VN đã cản trở quyền khai thác dầu trên lãnh thổ của họ, nhận định
này hoàn toàn sai, theo các chuyên gia về luật biển thì đường cơ sở vẽ năm 1996
của TQ đã không tuân thủ điều 8 của luật Biển của LHQ (UNCLOS) nên vô giá trị.
Các chuyên gia đã tìm hiểu ý đồ thực của China
trong vụ này, nhiều giả thuyết được đưa ra: thứ nhất có thể xuất phát từ vụ VN
đã thông qua Luật Biển năm 2012 bất chấp áp lực của Bắc Kinh đòi ngưng vụ này,
để trả đũa Cty CNOOC của TQ đã công bố danh sách thầu nhiều lot trên Biển Đông
trùng lắp với khu của VN, cho nên China tự coi lot 143 thuộc chủ quyền của họ,
khi đem dàn khoan 981 đến khai thác, phía TQ đã đem theo 80 tầu lớn bé hộ tống,
trong đó có 5 chiến hạm thuộc HQ/TQ. Giả thuyết thứ hai cho là: China muốn gây
khó dễ cho Cty ExxonMobil đang khai thác lot 119 của VN từ năm 2011, cả hai giả
thuyết trên đều không đứng vững.
Giả thuyết thứ ba được đề ra trong báo cáo của
Nelson Report hôm 6 tháng 5 có nội dung tóm gọn sau đây là khả tín nhất, mặc dù
vẫn không giải thích được tại sao China lại chọn VN để gây ra cuộc khủng hoảng.
Phúc trình của Nelson cho rằng: khi TQ gây hấn với VN là để phô trương thanh
thế trong tranh chấp chủ quyền với VN, đồng thời thử thách đối với chủ trương
của Mỹ sau chuyến thăm bốn nước tại Á Châu mới đây của TT Obama, đồng thời họ
đã đánh trúng vào hạn chế của TT Obama trong bối cảnh Mỹ đã không tạo được ảnh
hưởng sâu sắc đối với khủng hoảng tại Syria và Ukraina, chớp thời cơ, TQ gây ra
vụ khủng hoảng dàn khoan để chứng tỏ cho thế giới thấy: Mỹ chỉ là con cọp giấy.
Mặc dù VN chưa đủ nhanh nhạy như Phi trong việc
huy động sự ủng hộ của thế giới, nhưng vấn đề dàn khoan 981 đã đem lại sự đồng
thuận giữa các cấp lãnh đạo ASEAN tại Miến Điện, hôm 10 tháng 5 ASEAN đã đưa ra
thông cáo chung nêu rõ: họ quan ngại sâu sắc về các vụ việc đang diễn ra tại
Biển Đông, làm gia tăng căng thẳng ở khu vực. Phía Mỹ đã mô tả hành động của TQ
là khiêu khích và gây nguy hiểm và đã cử Phụ Tá Ngoại Trưởng Daniel Russel đến
VN để thẩm định tình hình”
Phúc trình Nelson Report cùng quan điểm của G/S
Thayer nêu trên cho ta vài nhận định liên quan đến cuộc đối đầu Việt/Hoa tại
Biển Đông cũng như cục diện tại Eurasia nói chung, về căn bản còn hé lộ cho
thấy quan hệ Nga-Hoa trong mối quan hệ phức tạp của Nga với Mỹ, với EU, cũng
như với VN vốn được coi là đồng minh lỏng lẻo duy nhất của Nga trong vùng ĐNÁ.
Cục diện thế giới trong vài tháng qua trở nên nguy hiểm thật sự, một khi sảy ra
đụng độ trên biển giữa nhiều thế lực vốn vẫn kình chống nhau suốt chiều dài của
lịch sử Viễn Đông thì cuộc đụng độ đó rất dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát để
trở thành chiến tranh cấp vùng hoặc mở rộng ra thành chiến tranh trên toàn lục
địa Eurasia. Cho nên nhiều học giả am hiểu cục diện thế giới đã đồng loạt lên
tiếng về vụ China đem dàn khoan 981 vào khoan dầu trong vùng đặc quyền kinh tế
của VN.
Tầm quan trọng của vụ dàn khoan 981 cao hơn hẳn
so với vụ China gây sự với Phi trước đây về đảo Scarborough, đa số báo chí lớn
trên thế giới đều liên tục đưa tin và theo dõi chặt chẽ, có ngày tin về vụ này
trở thành tin bao trùm trên trang mạng Yahoo. Báo Pháp Le Monde đưa tin: TQ là
chế độ hiếu chiến với láng diềng và bạo ngược với nhân dân họ. Với Nga báo Pháp
nêu nhận định: mưu đồ bành trướng lãnh thổ làm hình ảnh quốc gia Nga tan nát,
theo thông tín viên Marie Jego của Le Monde nêu nhận định: đã đến lúc Putin bị
buộc phải phục hồi hình ảnh nước Nga đã bị tan nát trên trường quốc tế, trong
khi đó Le Figaro cho hay, sau Ukraina, Putin sẽ không tha Belarus. Ngay cả nhà
kinh tế Nouriel Roubini trong bài viết đăng trên Les Echo cho rằng: quyết tâm
áp đảo của TQ đụng độ với tư tưởng dân tộc trong vùng có khả năng dẫn đến chiến
tranh.
Chiến tranh là thảm kịch chẳng ai muốn, nhưng
mâu thuẫn quyền lợi sinh tử của các phía liên can không thể dễ dàng giải quyết
bằng thương thảo, các diễn biến hiện nay đang bao phủ Eurasia phải được coi là
các bước chuẩn bị để đi vào chiến tranh lớn, cho nên mỗi bước tiến đều là các
bước thăm dò phản ứng của nhau mà thôi. Ngay cả khi các phía có thể đạt được
thỏa hiệp theo kiểu nào đó, thì thỏa thuận đó cũng chỉ mang tính tạm thời chờ
cho một thỏa thuận được hình thành sau chiến tranh để phân định thắng bại mà
thôi, cho nên mọi nước liên can đều phải chuẩn bị về mọi mặt cho một cuộc chiến
kiểu nào đó sẽ sảy ra trong tương lai không xa. Trong điều kiện đó, ta hãy lắng
nghe ý kiến của một số học giả am hiểu về tình hình thế giới hiện nay liên quan
tới VN.
G/S Gordon Chang thuộc viện đại học Irvine đã
viết thế này: chỉ VN mới ngăn chặn được Bắc Kinh bành trướng trên Biển Đông mà
thôi. Theo Ông năm 2012 khi hạ thủy dàn khoan HD 981, Cty chủ nhân là CNOOC
(dầu khí Hải Dương) đã nói: đó là vũ khí chiến lược, cho nên khi họ đem HD 981
vào thăm dò tại biển Hoa Đông, rồi di chuyển vào Biển Đông với lực lượng yểm
trợ hùng mạnh của Hải, và không quân TQ, thay vì tầu tuần cảnh như trước đây.
Trước hành động ngang ngược đó của China, G/S Chang kết luận bài viết của ông
như thế này: “VN không có lịch sử bị khuất phục, ngay cả khi phải đối mặt với
các hành vi khiêu khích từ láng diềng khổng lồ, hai nước đã từng đối đầu nhiều
lần, đôi khi TQ dành phần thắng, đôi khi người VN chiếm ưu thế, nhưng rõ ràng
là người VN không hề sợ người hàng xóm của mình. Sẽ không có truyện người VN để
cho Bắc Kinh khoan dầu trong vùng biển gần bờ của mình mà không bị cản trở; TQ
nuôi tham vọng lãnh thổ và vùng biển của các nước láng diềng, họ sẽ không dừng
lại cho đến khi họ bị ngừng lại và có thể: chỉ có người VN mới ngăn chặn được
họ mà thôi.
Một học giả khác là Thomas G. Friedman là bỉnh
bút của tờ New York Time, cũng là tác giả của cuốn sách nổi tiếng nhan đề: Thế
Giới Phẳng (xin đừng lộn với Ô George Friedman Chủ Tịch Statford, dường như hai
người là anh em). Trong bài viết mới đây ông cho hay thế giới ngày nay trở nên
ngày càng phẳng hơn, đó là thế giới Phẳng-Phẳng, ông dung từ ngữ này để mô tả
một thế giới ngày càng liên lập khiến bất cứ thế lực nào muốn gây chiến sẽ rất
mau chóng bị lãnh hậu quả tức thì chứ không lâu dài như trước kia (xin lưu ý
quý bạn bài viết mới đây tôi nêu vấn đề mối quan hệ giữa chủ quyền với độc
lập). Trong bài viết mới đây nhan đề: VN cần đi nhẹ nhàng và mang theo cây gậy
thật to, bài viết được tóm lược như sau: “Tôi hiểu rằng VN đang tìm cách bảo vệ
lợi ích quốc gia theo cách hiểu của mình về luật quốc tế, VN cần làm việc đó
thông qua các kênh luật pháp quốc tế. Quan trọng là VN cần hiểu là bây giờ mình
có đòn bẩy gì, họ không có hải quân mạnh như TQ, cách duy nhất là họ cần đồng
minh để tiếp cận với TQ, phương châm là: đi nhẹ nhàng nhưng đem theo
cây gậy thật to.
G/S Keith Johnson trong bài đăng trên Foreign
Policy hôm 5/5 đã mô tả hành động của TQ khi xử dụng dàn khoan HD 981 để cắm
dùi xác nhận chủ quyền lãnh thổ trên biển là Bắc Kinh đang thi hành âm
mưu lãnh thổ quốc gia di động. Cựu Đô Đốc HQ Mỹ Mike Mc Devitt nói
về dàn khoan 981 như sau: “đây là bước đi nhỏ trong các bước đi nhỏ để không
dẫn đến chiến tranh, nhưng qua thời gian nó sẽ làm thay đổi hiện trạng (tức là
China chiếm hoàn toàn Biển Đông).
Như vậy, thật rõ là Bắc Kinh đang xử dụng
dàn khoan 981 để mở một vùng nhận dạng phòng không ngay trong vùng biển thuộc
đặc quyền kinh tế của VN, cụ thể là đường bán kính tiếp cận dàn khoan 981, lúc
đầu được China định là 1 mile, sau đó nâng lên 3 mile, bây giờ tăng lên 7 mile
được bảo vệ bởi lực lượng hải quân hùng mạnh của các chiến hạm trang bị hỏa
tiễn cũng như tầu ngầm. Như vậy hành động của Hán hoàn toàn chứng tỏ rằng,
chúng đang tấn công VN trên biển song song với các nỗ lực xâm nhập vào toàn cõi
Đông Dương trên bộ thông qua các công ty cũng như các túi dân cư do Hán đang ra
sức xây dựng tại khắp nơi trên lãnh thổ các nước Đông Dương, đặc biệt nhắm vào
VN.
Cái thời của chủ trương đu dây để chờ cho tình
hình thế giới chuyển biến, cũng như chờ cho việc chuyển hóa đảng CS/VN từ công
cụ tay sai toàn diện của Bắc Kinh sang một đảng có tinh thần dân tộc hơn, thực
tế đã qua khi Tầu đem dàn khoan 981 vào hải phận VN công khai xâm lăng nước ta.
Cái thời ấy được lót đường bởi 16 chữ vàng cùng với bốn tốt, tình hình hiện nay
cho thấy, chọn lựa duy nhất là chiến tranh, chấm dứt hoàn toàn kiểu 16 chữ
vàng, chỉ súng đạn đối đầu với súng đạn mới phân định thắng thua trong cuộc
chơi lớn này.
Muốn đánh địch thì ta phải hiểu về ta cũng như
phải biết ngọn nguồn về địch, muốn vậy ta cần tìm hiểu sâu rộng về cuộc chiến
toàn cầu hiện nay đã được dàn dựng như thế nào trong gần trăm năm qua, khi đã
nắm vững hướng đi của thế giới thì ta biết ngay là cần hành động thế nào cho
thật khôn ngoan trong cách ứng phó với địch cũng như cách hợp tác với bạn theo
đúng hướng đi. Cho nên Ta cần biết lắng nghe ý kiến của các học giả am hiểu cục
diện toàn cầu để tự tin trong việc đề ra các sách lược hợp với thế giới đánh
tan âm mưu xâm lăng của Hán đối với lân bang, đặc biệt khuyến cáo của Ông
Thomas G. Friedman vắn gọn: đi nhẹ nhàng nhưng đem theo cây gậy thật to; Thế
nào là cây gậy thật to theo khuyến cáo của Ô Friedman là điều cần xem xét cẩn
thận.
Thế yếu của địch
China càng tăng cường vũ trang bao nhiêu, càng
hung hăng bao nhiêu càng bị thiên hạ trong nước cũng như thế giới ghét bấy
nhiêu, vì Hoa Lục cách nay 40 năm vẫn là xã hội tự cung tự cấp kiểu công xã nguyên
thủy còn sót lại, cái khác chăng chỉ là hệ thống chính trị đó có một ông bí thư
cùng đám đảng viên dốt nát nắm quyền lực chóp bu bên trên. Nhiệm vụ của đám cầm
quyền đó là tàn phá bất cứ thứ gì có thể tàn phá được (nhiều lần từ Cách Mạng
văn hóa, trăm hoa đua nở đến Tư Nhân Bang), vì Mao quan niệm là: để xây dựng
cái mới thì mọi nền tảng cũ phải bị tàn phá hết (như Stalin cũng đã nghĩ như
vậy). Vậy thử hỏi liệu chỉ trong 40 năm ngắn ngủi thì cái đám đảng viên đó có
đủ sức để cải cách một xã hội gồm toàn những kẻ bất lương hay không (chúng đang
ra sức tàn phá lân bang và thế giới đấy) câu trả lời là KHÔNG, cả thế giới đều
biết rõ như vậy.
Mao muốn Mỹ giúp đỡ để mau chóng tiến lên hầu mở
rộng tham vọng thôn tính toàn cầu, Mỹ đồng ý toàn diện vượt khỏi mọi mơ ước của
Mao của Đặng cùng đám công thần tham gia cuộc trường chinh năm 1937 khi xưa,
Hán Ngụy mắc mưu sâu thẳm ở chỗ này, vì không một quốc gia nào có thể đốt giai
đoạn tiến ngay từ xã hội (con người) có trình độ xã hội tự cung tự cấp mà chỉ
trong ít năm ngắn ngủi có thể trở thành cường quốc theo nghĩa đầy đủ của khái
niệm này được. Như vậy khi Mỹ giúp cho phát triển quá nhanh thì xã hội ấy lâm
vào thế bị bội thực, đến như Nga kia còn chưa thể tiêu hóa nổi những gì đã tràn
vào nước Nga từ sau năm 1991 đến nay, nói gì đến Tầu. Hán Ngụy cứ tưởng rằng
(như Nga cũng tưởng như vậy) là dùng tình báo ăn cắp kỹ thuật của Âu Mỹ sẽ cho
phép Tầu mau chóng lấp đầy cách biệt về kỹ thuật, cuộc cờ chẳng đơn giản như
vậy, vì cách biệt kỹ thuật luôn được giữ một khoảng cách nhất định, xem ra có
vẻ như Hán-China ngày càng bị bỏ xa ở phía sau.
Cho nên vũ khí của Nga lẫn Tầu chưa sản xuất
xong đã lỗi thời đến vài mươi năm, cứ xem Nga phải mua tầu đổ bộ của Pháp để
học thiết kế cũng đủ thấy Nga tồi như thế nào (Nga đặt mua hai tầu đổ bộ loại
Mistral của Pháp, Nga không sản xuất được vì thiết kế quá kém). Cứ kín đáo xem
xét sẽ thấy khối chiêu lừa nhau về kỹ thuât để xâm nhập hệ thống mật mã của
nhau (vui lắm), cứ kín đáo xem để biết mưu thuật về tài chánh như thế nào đủ
biết sức mạnh thật của Tầu, để biết các khó khăn bất ổn ngay trong lòng xã hội
Hán. Mà lịch sử của Hán luôn để lại là: mỗi khi Hán dự mưu thôn tính lân bang
cũng là lúc Tầu ở trên tối cao của sức mạnh, kể từ đó sức mạnh của Tầu bắt đầu
đi xuống để rồi bị tan rã, khái niệm về thế giới phẳng do Ông Thomas G.
Friedman nêu ra khi ứng dụng vào trường hợp China càng cho thấy Hán sẽ sớm bị
tan rã.
Xin cứ xem hiện nay các Cty Hán phải xử dụng từ
70 đến 80% tín dụng mới để trả nợ cho tín dụng cũ, ấy thế mà chũng vẫn hăm hở
đầu tư ra bên ngoài để chiếm đất bằng di dân thông qua đầu tư. Chả ai biết cụ
thể xem sau này các công trình viện trợ hoặc cho vay đó để bảo đảm việc làm
(cũng là xâm lăng) của các Cty Hán tại hải ngoại rồi sau này sẽ bị nước chủ nhà
khám phá ra là mọi sự chẳng có chất lượng gì cả, khi họ đưa ra trọng tài phân
xử thì khi đó các cty Hán lấy tiền đâu mà trả bảo hiểm mà bồi thường thiệt hại.
Cần lưu ý là Phương Tây cũng chỉ giúp Hán trên vùng duyên hải được coi là thuộc
cương vực của Hán mà thôi (tức là từ bắc Thượng Hải trở lên phía bắc) như vậy ý
đồ phân chia Trung Hoa thành nhiều mảnh đã để lộ ra rất rõ ràng.
Một câu hỏi khác quan trọng không kém là: tuy
Hán là thế lực đang lên, nhưng nội bộ Hán đầy bất ổn do chế độ sứ quân ngày
càng trở thành mối lo cho Hán Tộc tại Bắc Kinh, song song với cao trào nổi dậy
của người Tân Cương cũng như Tây Tạng, hai mối lo đó luôn hiện diện trong lòng
đế quốc Hán suốt mấy ngàn năm nay. Mối nguy khác mang tính bao trùm, đó là việc
Tập Cẩm Bình vẫn không kiểm soát được cả một guồng máy tham nhũng có hệ thống
suốt dọc từ trên xuống dới trong mọi cơ quan của Hán, đặc biệt tại Bộ Quốc
Phòng cũng như Bộ Công An là nơi được ước tính là từ 25 đến 30% ngân sách bị
đục khoét bởi tham nhũng có hệ thống (tệ nạn mua quan bán chức cũng sảy ra với
Nga và Iran). Do thế Tập Cẩm Bình cùng Lý Khắc Cường không thể cầm cương được
nước Hán hôm nay, việc này từ thời Giang Trạch Dân đến Hồ Cẩm Đào đều đã chào
thua, cho nên chỉ cố bưng bít mà thôi chứ không dám giải phẫu khối ung nhọt
này,
Như thế, bế tắc bên trong cũng như bên ngoài của
Trục RIC (Nga-Iran-China) đã đẩy RIC Axis gây ra chiến tranh với lân bang, chỉ
để cố bảo vệ cương vực của mình mà thôi. Khi Nga can dự vào vụ Ukraina, Ông TT
Obama đã nói: điều đó cho thấy Nga rất yếu, chỉ là cường quốc khu vực mà thôi,
định nghĩa đó cũng hoàn toàn đúng với Hán khi chúng xua dàn khoan 981 vào khai
thác dầu trên vùng đặc quyền kinh tế của ta. Dù Hán là thế lực đang lên, nhưng
với thế yếu như vậy, không cải tổ cũng chết, cải tổ thì loạn ngay trong loạn ra
để rồi bị tan rã đúng như lịch sử của chúng. Phía Mỹ do vậy cứ thủng thẳng chờ
xem, Mỹ vẫn có thể kín đáo giúp Hán khi có yêu cầu, dĩ nhiên theo lối của Mỹ
với mưu thuật cũng như kế sách riêng dựa trên đánh giá là: vì với đường lối chủ
về xâm lăng như vậy, trước sau gì Hán cũng đụng độ với các lân bang, rồi tự tan
rã, lúc đó Mỹ can thiệp cũng chưa muộn, mà thực ra như thế mới là khôn ngoan.
Ở chỗ này, ta lại chứng kiến kiểu cả hai phía
(Mỹ-Hoa) đều cố sống chung theo kiểu bằng mặt chứ chẳng bằng lòng, bên nọ chờ
cho bên kia sập hầm để lợi dụng cơ hội thực hiện ý đồ chiến lược của mình là áp
đặt một trật tự theo lối của mình trên thế giới. Nhìn trên cục diện đó mới
thấy, hai yếu tố Russia và Iran thậm chí ngay cả Ấn Độ đều chỉ là các yếu tố
phụ trong cuộc chơi lớn ở Eurasia mà thôi, yếu tố chính ở đây chính là Hán.
Chừng nào Mỹ chưa khuất phục được Hán thì toàn bộ Eurasia (bao gồm cả Hồi Giáo
Châu Phi lẫn Trung Đông-Ấn Độ) chưa thể yên, do thế cuộc đối đầu ở Biển Đông
dẫn đến cuộc kình chống của VN, Phi, Nhật đối với China hoàn toàn không thể
tách rời khỏi cuộc đối đầu lớn toàn cầu.
Vậy Tập Cẩm Bình có thể canh cải được nước Hán
hay không, liệu ông ta có thực tâm muốn canh cải nước Hán hay không, và kế
hoạch ra sao, kế hoạch của quyền lực đối với Eurasia về lâu dài sẽ được thực
hiện như thế nào, tất cả đều là các ẩn số lớn vẫn chi phối thế giới trong suốt
thế kỷ 21 này. Nhưng khi quan sát China ta cần phân biệt hai hoặc nhiều hơn
China trên lục địa Hoa Lục mới thấy được thế chuyển dịch của các quân cờ: một
Hán/China thuộc phía duyên hải Đông Bắc đã phát triển và trở thành China-Hán
trung lưu (per capita gần 10,000 dollar) và nhiều China khác ở sâu trong lục
địa thì trình độ cùng mức sống khá thấp khiến cho các dân tộc sống trong lục
địa cảm nhận được rất rõ đến độ bẽ bàng đối với đã xâm lăng của China-Hán từ
phía duyên hải.
Trước đây các chính quyền địa phương ở phía sâu
trong lục địa vẫn do người địa phương cai trị nên nên người dân ở đó vẫn tưởng
rằng họ được độc lập dù theo chế độ CS (CS/VN cũng tưởng như vậy). Nhưng khi
Hán China trở nên cường thịnh thì cách biệt giầu nghèo gia tăng, chủ nghĩa thực
dân Hán không thể che đậy được nữa nhất là khi các cánh Hán/China đã hành động
hệt như quan thái thú thời xưa, cho nên các dân tộc trong vùng sâu ngày càng
trở nên bất mãn với Hán. Mâu thuẫn gia tăng từng ngày không phải chỉ có người
Duy Ngô Nhĩ hay Tây Tạng không thôi, mà còn nhiều dân tộc khác cùng sinh sống
trên lãnh thổ Hoa Lục (các dân tộc đó có dân số đến mấy chục triệu người mỗi
dân tộc) cho nên lộ đồ (road map) ứng dụng cho VN cũng là bài học ứng dụng cho
các dân tộc sinh sống trong vùng sâu của Hoa Lục.
Nói đến vùng sâu trên Hoa Lục tức là nói đến Hoa
Hạ, nói đến Việt Tộc suốt vài mươi ngàn năm nay vẫn sinh sống và làm chủ toàn
vùng Hoa Hạ, China-Hán có cai trị thì cũng chỉ trên mặt nổi mà thôi, căn bản xã
hội vẫn theo tinh thần Việt. Nhưng gần trăm năm qua CS-Hán đã tăng cường guồng
máy đàn áp và hủy diệt đối với tinh thần của Hoa Hạ, khiến cho Hoa Hạ-Cộng Sản
vẫn âm thầm theo đuổi con đường tách ra đối với China-Hán ở Phương Bắc. Do thế,
khi nói đến Việt Tộc, tức là nói đến Việt-Ta, là chỗ dựa tinh thần cho cả vùng
Hoa Hạ và đồng thời cũng nắm cửa ngõ đi vào Hoa Nam, xét về kinh tế, giao thông
cũng như văn hóa, cuộc chiến lớn giữa Ta với Hán cần được đặt trong bối cảnh
đó.
Trước tình thế hiện nay, khi Hán hùng hổ đưa
quân chiếm Biển Đông, dù ngụy trang dưới bất cứ hình thức nào đều chứng tỏ rằng
China-Hán đang bế tắc toàn diện về mặt chiến lược, muốn dân chủ hóa theo lối tổ
chức xã hội Phương Tây thì China-Hán lại sợ bị tan rã (như La Mã Thế và Thần
Quyền khi xưa), giữ yên như hiện nay (tức là tập quyền CS China-Hán) thì thế
giới tăng áp lực liên tục về kinh tế cũng như chính trị, trước sau cũng dẫn đến
sự tan rã của China-Hán (xin nói ngay: tôi không nghĩ ra từ ngữ này, học giả Mỹ
nghĩ ra đấy) cho nên cái thế của Hán rất yếu, China-Hán rất sợ chiến tranh
lớn.Hán muốn mở chiến tranh nhỏ để khai thác lợi thế thương mại, nhưng chiến
tranh nhỏ cộng lại rồi ra cũng dẫn đến chiến tranh lớn mà thôi. Việt Ta hoàn
toàn không có gì để phải sợ China-Hán là vậy, nhưng Việt-Ta cũng phải chuẩn bị
mọi mặt để đề phòng Hán làm càn khi chúng bị đẩy vào chân tường.
Việt-Ta cần làm gì
Đã từ lâu tôi biết rất rõ việc China gây sức ép
buộc nhà cầm quyền Hà Nội phải dành tối đa ưu đãi cho các Cty China trúng thầu
đối với mọi công trình xây dựng lớn, để qua đó chúng chuyển nhân công sang xâm
lăng mềm nước ta, thủ thuật này được chúng dụng khắp nơi trên thế giới nhưng ở
các mức độ khác nhau - tùy theo mối quan hệ mà China đạt được với nước đó -
ngay khi nào có thể (như đầu tư, cho vay, bán hàng phá giá để hưởng lợi thế
chính trị). VN là nơi China tự coi là tỉnh vòng ngoài của Hán, nên sức ép rất
nặng, đa số cán bộ CS/VN đều bị mua chuộc bằng tiền và gái, cho nên hầu như
toàn bộ chính quyền cũng như đảng bộ các cấp đều đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn để
chỉ còn biết thi hành chỉ thị của Tầu mà thôi.
Tuy vậy cũng có ngoại lệ với một số ít, vì một
lý do nào đó thiết lập được cái thế chính trị độc lập hơn, khiến họ giữ được vị
thế tương đối độc lập trong hệ thống quyền lực tại Hà Nội, họ cũng phải lao vào
việc xây dựng quyền lực cho nhóm mình theo cách của mình về đủ lãnh vực khác
nhau để giữ sự cân bằng với thế lực Tầu và các thế lực khác bên trong Bộ Chính
Trị đảng CS/VN. Cuộc hôn nhân đồng sàng dị mộng giữa hai phái thực tế đã hình
thành ngay từ giữa thập kỳ 1980, từng bước dẫn đến cuộc đấu đá ngày càng tăng
trong nội bộ Đảng CS giữa hai khuynh hướng chính trị, đó là: theo Tầu
hoặc chống Tầu trong điều kiện tình báo Hoa Nam của China vẫn giữ vị thế bao
trùm đối với mọi tổ chức đảng bộ cũng như chính quyền của CS/VN.
Cuộc đấu giữa hai bên bất phân thắng bại trong
hơn 20 năm qua, nhưng ngày càng trở nên công khai trước dư luận người dân trong
nước cũng như quốc tế, mỗi diễn biến chính trị khu vực đều tác động đến cuộc
đối đầu giữa hai khuynh hướng chính trị tại VN để đẩy đảng CS/VN vào tình trạng
bế tắc toàn diện. Khi China-Hán bị đẩy đến chỗ ngày càng trở nên hung hăng hơn
khiến mở rộng cuộc đối đầu trở thành toàn cầu với sự tham gia của EU, Nhật, Ấn,
Mỹ chống lại trục RIC Axis. Khi China-Hán đưa dàn khoan HD 981 vào hải phận VN
khai thác dầu bất chấp luật pháp quốc tế cũng như phản đối các nước trên thế
giới, tình hình này đẩy hai phe trong đảng CS/VN phải dứt khoát chọn lựa một
hướng đi cụ thể rõ ràng, đen trắng phân minh chứ không thể mập mờ như trước
được nữa.
Xin lưu ý về lộ đồ dân chủ hóa VN, được Cựu TT
Bush Cha đưa ra trước đây khoảng 20 năm (Road Map) để so chiếu với những gì đã
diễn biến trong thực tế liên quan đến các thay đổi trong nội bộ đảng CS/VN. Ta
sẽ thấy ngay là: đảng CS đã chuyển hóa từ một đảng hoàn toàn làm công cụ cho
chủ nghĩa bành trướng Bắc Kinh chuyển sang thành một đảng hình thành hai khuynh
hướng đối kháng nhau. Mà về tổng thể khi so chiếu với tình hình quan hệ Mỹ-Hoa
thì nó cũng thể hiện thời kỳ mà Mỹ đi những bước cẩn trọng nhằm đẩy China-Hán
trở thành đối đầu với lân bang cũng như đồng minh của Mỹ tại Viễn Đông. Tình
hình này không phải là chiến tranh, nhưng cũng chẳng là hòa bình, được gọi
chung bằng từ ngữ anormal, ý muốn nói đến thời kỳ trì hoãn chiến để dẫn đến đối
đầu gia tăng trước khi dẫn đến chiến tranh, cho nên hơn 20 năm qua là cuộc đấu
mưu thuật chả khác gì với thời chiến tranh lạnh với LX trước đây.
Khi Bắc Kinh tuyên bố mở vùng nhận dạng phòng
không trên vùng biển tranh chấp với Nhật tại vùng đảo Senkakus/Điếu Ngư, Nhật
phản ứng mạnh, tiếp theo TT Obama đến thăm bốn nước Á Châu (nhưng không thăm
Tầu) đã xác định lập trường: “Mỹ bảo vệ đồng minh trụ cột tại Viễn Đông TBD, cụ
thể gồm Nhật-Nam Triều Tiên và Phi, nhưng con chủ bài VN thì Mỹ lại bỏ ngỏ
không nói tới. Bắc Kinh đánh giá ngay là: Mỹ chưa coi VN là đồng minh trong
vùng nên cần ra tay gấp để phong tỏa VN; nếu sảy ra xung đột, China sẽ thừa dịp
phá hủy lực lượng tầu ngầm còn non trẻ của VN, đó là quan điểm của G/S Carl
Thayer phát biểu tại hội nghị Biển Đông USCIS mới đây (Ô cũng nói là kinh tế VN
sẽ gặp khó khăn nguy kịch).
Trước đây đã lâu, năm 1989 CS/VN bơ vơ không chỗ
dựa khi Liên Xô tuyên bố đổi mới lúc quân VN vẫn còn tại Campuchea, CS/VN phải
tìm đến Bắc Kinh để dựa, điều kiện mà Hán/China đưa ra tại hội nghị Thành Đô
là: Hà Nội phải chấp nhận 16 chữ vàng cùng bốn tốt, được coi như phương châm xử
sự giữa hai nước, việc này chẳng qua cũng chỉ là cách cột đảng CS/VN vào đảng
CS/China mà thôi. Sau đó VN mở cửa đón nhận đầu tư, Hán-China nương theo đó
cướp đoạt mọi quyền sống của dân Việt, điều này làm cho bất mãn của dân Việt
ngày càng dâng cao đối với đảng CS về cách mà đảng này phải chấp nhận thái độ
hống hách vừa ăn cướp vừa nói truyện nhân nghĩa của Tầu. Tức nước vỡ bờ về vụ
dàn khoan 981 đã đẩy người Việt rầm rộ xuống đường đập phá nhiều cơ sở làm ăn
của người Hoa nói chung, dĩ nhiên tập trú vào cơ sở do China làm chủ hoặc China
đứng quản lý, đến lúc này, làn sóng chống đối đang dâng cao trên cả nước, và
theo Stratford đã có 20 người chủ yếu là China và một số người VN bị chết, diễn
biến hiện nay trong nước cần được thẩm định kỹ lưỡng.
Lấy chính nghĩa dân tộc bị Hán xâm lăng mà huy
động hậu thuẫn quốc tế
Xét trên lộ đồ mà Ông Bush cha đã đưa ra, đối chiếu
với cục diện đang diễn biến trong vùng, cho thấy, chính lúc này đây, CS/VN phải
chấm dứt trò đu dây với China được thể hiện bởi 16 chữ vàng và bốn tốt và chuẩn
bị sẵn sàng cho cuộc chiến lớn sẽ sảy ra giữa Ta với China trên mọi mặt trận.
Khi CS/VN chuyển sang bước thứ ba, thì việc này có nghĩa là: CSVN phải dứt
khoát chọn con đường đứng về phía chính nghĩa dân tộc, đó là con đường duy nhất
để thống nhất lòng dân trong nước cũng như hải ngoại để hình thành trận doanh
toàn dân chống Hán.
Cuộc chiến tranh này không đơn giản chỉ sảy ra
giữa ta với Hán, mà là giữa Hán với thế giới, cụ thể là Nhật, kế đến là Úc, Ấn
Độ, xa hơn nữa là Mỹ cũng như EU, cho nên chính nghĩa là yếu tố nền tảng để
buộc thế giới phải can thiệp giúp ta, bởi vì một khi Hán đã hoàn toàn thống
lĩnh VN và Đông Dương thì trước sau cũng đẩy cả thế giới vào chiến tranh lớn,
cái giá phải trả lúc đó sẽ rất lớn đối với thế giới (dân ta vỗn đã chịu khổ lâu
rồi nên chả còn gì để mất, cho nên ta phải kiên quyết sớm đẩy cả thế
giới vào chiến tranh lớn, đó là con đường ta tự cứu ta và là sự chọn lựa duy
nhất vào lúc này.
Cục diện hiện nay không dẫn đến bất cứ kiểu thỏa
hiệp nào để Hán mua thời gian với Mỹ cũng như EU hoặc Nhật Bản vì
các quân cờ đã di động rồi; Mỹ chỉ giả vờ đóng vai nhân nghĩa để đẩy tình hình
trong vùng ngày càng nóng mãi lên mà thôi để dẫn đến chỗ Nhật phải nhập cuộc
chơi, nếu không đảo quốc Nhật sẽ bị Hán nhận chìm, lúc đó chiến tranh sẽ vượt
khỏi tầm kiểm soát với thiệt hại khủng khiếp đối vơi toàn cầu. Cho nên
Hán muốn diệt Việt lúc này (như lời cảnh báo của G/S Carl Thayer) cũng không dễ,
nhưng Việt phải rất khôn ngoan mới được và phải tính toán chiến lược cho đường
xa nhằm ứng phó với mọi tình huống có thể sảy ra trong tương lai với mọi toan
tính của các thế lực lớn chi phối toàn cầu.
Cần lưu ý, chẳng phải tự nhiên Ông Tom G.
Friedman khuyên VN nên đi những bước nhẹ nhàng nhưng đem theo cây gậy
thật to, lời khuyên ấy đến từ chỗ cao hơn Bạch Cung, phục binh chính ở chỗ đó,
muốn vác được cây gậy thật to, VN cần là một số việc; Cái lý của sự
việc hiện nay là như thế này:
1- muốn chống Hán phải biết đề
cao chính nghĩa dân tộc, thống nhất lòng dân, đảng CS/VN cần tự chuyển hóa,
chấm dứt ngay tức khắc bước hai (tức là đu dây giữa hai khuynh hướng với 16 chữ
vàng), để chuyển sang bước ba là: trao trả lại quyền điều hành đất nước cho
nhân dân VN, cho nên cần chấm dứt ngay việc bắt bớ đàn áp người dân đang nổi
lên chống Hán tại khắp ba miền đất nước.
2- muốn đề cao chính nghĩa dân
tộc thì đảng CS/VN phải tự chuyển hóa để trở thành lực lượng trung thành và
quyết tâm bảo vệ đất nước chống lại ngoại xâm
3- khi đã có chính nghĩa thì
thế giới sẽ dành cho ta mọi sự hỗ trợ cần thiết trong cũng như sau chiến tranh
với Hán,
Cần lưu ý là cả thế giới đang ở ngưỡng cửa của
cuộc chiến tranh lớn với nhiều mặt trận khác nhau, Ta một lần nữa đứng đầu ngọn
sóng, như vận mệnh của Ta đã như vậy, mà chỉ có ta mới có thể chặn Hán mà thôi
(như G/S Gordon Chang đã viết). Trong cuộc chiến lớn đang được dàn dựng này
(thế chiến II chỉ là trò chơi vặt vãnh) mưu thuật được các bên tung ra rất
nhiều trên đủ mọi trận địa với đủ mọi hình thức khác nhau, cho nên nhiều khi
thua trận đánh hoặc nhiều trận đánh, nhưng cuối cùng ta thắng cả cuộc chiến kéo
dài suốt mấy ngàn năm. Binh hùng tướng mạnh cũng chẳng bằng THẾ, ví như năm 483
BC, Persia dưới quyền vua Xerxes kế nghiệp vua cha Darius I đem 100,000 quân
đánh quốc gia thành phố Hy Lạp nhỏ xíu, thế mà Persia thua trận phải ký hòa ước
Callías năm 449 BC tồn tại được trăm năm).
Duyệt lại tình hình
Vụ dàn khoan 981 trong chừng mực nào đó khá
giống với vụ Ukraina, khi cố tình gây sự với VN, China đã đẩy VN vào đường cùng
phải dứt khoát chọn lựa hướng đi độc lập, đặt lại quan hệ với Bắc Kinh trên căn
bản mới, chấm dứt thời kỳ đu dây kéo dài trên 20 năm qua (tức là step thứ hai
của Road Map do Ô. Bush Cha đã nói tới), cũng là hơn 20 năm mà Bắc Kinh đã ép
buộc VN thái quá theo kiểu thái thú thuở xưa.
Cho nên cao trào công nhân xuống đường khắp nơi,
kéo theo một số tay đội lốt côn đồ đập phá các cơ sở của người Hoa (chủ yếu là
Tầu Lục Địa) cho thấy, vụ này phản ảnh đúng tâm trạng của nhân dân VN cùng lúc
phản đối vừa với nhà cầm quyền VN, với giới quản trị của các công ty nước ngoài
tại VN (Campuchea cũng nổi lên đấu tranh) cũng như bày tỏ lập trường quyết bảo
vệ quyền lợi sinh tử của VN đã và đang bị phía Bắc Kinh xâm lăng chiếm đoạt.
Đảng CS/VN cũng nhân cơ hội này đứng dàn dựng mé sau để bày tỏ sự bực dọc về
thái độ hống hách kiểu thiên triều đối với VN của Bắc Kinh, ép VN thái quá trên
bàn hội nghị cũng như trên mọi lãnh vực quan hệ khác giữa hai nước.
Một quốc gia độc tài toàn trị như VN, mọi phương
tiện đều do đảng CS kiểm soát thì dân chúng không thể đột ngột xuống đường đập
phá như đã sảy ra trong mấy ngày qua được, như thế cho dù cao trào xuống đường
chống Tầu đã sảy ra trên quy mô cả nước, nhưng điều đó chưa đủ để khẳng định
là: “quyền lực nhân dân đã được hình thành để mở đầu cho thời kỳ mới”. Các diễn
biến đó dĩ nhiên được mọi phía tình báo thế giới cẩn trọng đánh giá, thí dụ MSS
(tình báo Hoa Nam của Tầu) cũng có thể can dự để khuấy động tình hình chống
kiều dân Tầu vượt khỏi tầm kiểm soát của Hà Nội để Bắc Kinh lấy cớ can thiệp
quân sự có giới hạn, lấy lý do là cần bảo vệ kiều dân Tầu tại VN (như hồi
1978-79). Phía người Việt chân chính tự biết rằng: “các diễn biến đó chỉ mới là
khởi đầu cho việc hình thành quyền lực nhân dân thật sự mà thôi, con đường còn
dài, tùy thuộc nhiều vào diễn biến thế giới cũng như khả năng chọn lựa lập
trường của hai cánh CS/VN trước thực tế là China đã công khai thôn tính VN,
không còn úp mở gì nữa để viện cớ này cớ nọ để không thực hiện cải cách chính
trị toàn diện.
Như đã trình bày nhiều lần trước đây, bất cứ tổ
chức chính trị độc tài nào cũng vậy (kể cả tôn giáo) thì tự các thế lực chi
phối các tổ chức đó không bao giờ tự mình chấp nhận nhượng bộ để thay đổi,
chúng chỉ bị buộc phải thay đổi mà thôi (Thiên Chúa Giáo La Mã cũng đã chứng
kiến như vậy trước áp lực của phái Thệ Phản tại Âu Châu trong thế kỷ 15-16),
đảng CS/VN không thể đi ra ngoài lẽ thường đó, do thế, cuộc đấu tranh của nhân
dân bị áp bức vẫn phải tiếp tục mở rộng trên căn bản mới của tình hình khi toàn
dân đã ý thức được ai là thù, ai là bạn và khả năng đại đa số nhân dân trong
ngoài nước sẵn sàng đứng lên để gây sức ép buộc đảng CS phải cải cách chính trị
ngày càng được tăng cường sức mạnh.
Xét về cục diện thế giới cũng như tình hình
trong nước, đây là cơ hội lớn nhưng cũng là thử thách lớn đối với toàn dân
Việt, chúng ta cần rất thực tiễn, nắm bắt lấy cơ hội này để thực hiện chủ
trương thống nhất lòng dân, kiện toàn tổ chức, nhiên hậu mới nói đến truyện
chống Tầu xây dựng lại đất nước được. Chỉ có con đường đó mới thuyết phục được
thế giới để họ dành cho ta tối đa hậu thuẫn, họ sẵn sàng đấy, nhưng ta phải
biết tỏ rõ quyết tâm và phải có tổ chức cùng nhân sự đủ tín cẩn thì họ mới hợp
tác, đó chính là điều kiện tiên quyết, đối với chiến lược hình thành cây gậy
lớn (Big Stick) mà Ô Tom G. Friedman đã nói tới. Như vậy cuộc cờ cùng lúc nằm
trong tay hai phe thuộc đảng CS/VN, kế đến là quyền lực nhân dân thật sự đại
diện thực sự cho ý nguyện của đa số dân Việt trong và ngoài nước, quyền lực
nhân dân trong thực tế lúc nào cũng tiềm ẩn trong lòng dân Việt (ngay cả người
CS), nhưng cần có cơ hội mới trở thành tổ chức hoàn chỉnh đủ sức mạnh làm đối
trọng với đảng CS/VN.
Nội tình của đảng CS cho thấy họ phải dứt khoát
chọn lựa lối đi: hoặc theo Việt hoặc theo Tầu; theo Tầu là phản Việt, phải bị
diệt; Theo Việt là con đường về với toàn dân phù hợp với hướng đi của thế giới
để về lâu dài vẫn có thể thi hành chủ trương sống thuận thảo với Tầu (như Cha
ông ta đã luôn luôn như vậy). Cho nên, biến động trong nước vẫn có khả năng leo
thang đến chỗ đẩy kinh tế VN vào chỗ tan rã (đã được dự kiến từ lâu trước đây)
để buộc nhân dân phải quyết liệt nói lên tiếng nói công chính của mình, đồng
thời buộc phe theo Tầu phải nhượng bộ quyền lực nhân dân, vụ dàn khoan 981
chính là cơ hội thúc đẩy tình hình sẽ diễn biến như vậy.
Nhóm đầu nậu dù do phe nào dàn dựng tuy dẫn đến
chỗ Bắc Kinh phải gia tăng áp lực ngoại giao (đe dọa), kinh tế (đưa người về
nước) hoặc quân sự (nghe nói cả Hán lẫn Việt đều đang tăng quân tại vùng biên
giới phía bắc, VN còn tăng cường phòng vệ bằng cách vận chuyển lực lượng chiến
xa ra Miền Trung để bảo vệ duyên hải, sợ bị cắt đôi bởi quân Tầu). Nhưng mặt
khác các diễn biến đó lại cho thấy đang có tranh chấp quyết liệt trong nội bộ
đảng CS, làm gia tăng đối đầu sinh/tử giữa hai phe trong thượng tầng lãnh đạo
(phe cộng sản dân tộc với phe cộng sản theo Tầu).
Dĩ nhiên China cũng như Mỹ cũng đang đối đầu về
vấn đề này tại Washington qua chuyến thăm Mỹ của Tổng Tham Mưu trưởng quân TQ
Fang Fenghui, Mỹ đã đưa Fang đi thăm HKMH Ronald Reagan tại San Diego có Tư
Lệnh TBD tháp tùng nhằm áp đảo tinh thần cánh quân đội Tầu. Tại Washington,
tướng Fang Fenghui bị Phó TT Joe Bidan cùng Chủ Tịch Tham Mưu Liên Quân Mỹ liên
tục đả kích về vụ dàn khoan 981, Mỹ cảnh báo Tầu là vụ này sẽ làm hại quan hệ
hai nước, tướng Fang đáp trả: không nhượng tấc đất nào. Trớ trêu là tại Bắc
Kinh trước đó chính Tập Cẩm Bình tuyên bố: Bắc Kinh không có truyền thống xâm
lăng, hai lời phát biểu trái ngược nhau đó cho ta thấy: “đằng sau vụ này vẫn
còn đầy uẩn khúc mà ta chưa thấy hết được”
Như đã trình bày trên, đây là cuộc chiến lớn chỉ
mới diễn biến tại Biển Đông mà thôi, trong cuộc chơi này vào thời điểm này
China dù ồn ào làm mạnh cứ như là nuốt trửng VN như chơi, nhưng cuộc chơi lại
không nằm trong chỗ đối đầu Việt/Hán mà lại nằm trong cuộc cờ Nhật/Hán với vai
trò của Mỹ chả biết đâu mà lường được, cho nên China sẽ chẳng dám tung quân
đánh VN trên bộ cũng như trên biển trong điều kiện hiện nay. Khi China chưa nắm
được Ấn Độ Dương, kinh tế China hiện quá tệ hại, sức mạnh quân sự còn giới hạn
rất nhiều về kỹ thuật, tiếp vận, tổ chức, chỉ huy kiểm soát, China chưa dám
tung ra chiến tranh cùng lúc với nhiều đối thủ nặng ký bám chặt xung quanh Hoa
Lục. Cho nên việc VN mở rộng hợp tác quân sự với Mỹ, nhất là hải quân để Mỹ
giúp bảo vệ công cuộc huấn luyện đội tầu ngầm cho VN là cấp bách, chỉ khi đó Mỹ
mới bán thêm quân cụ cho VN để gia tăng khả năng tác chiến cho quân đội VN
(chuyên gia Carl Thayer đặc biệt lưu ý VN về vấn đề này).
Chả nên âu lo thái quá về tình hình hiện nay
Xin lưu ý: cuộc chiến tại VN là một phần quan
trọng của cuộc chiến lớn diễn biến trên toàn cõi Eurasia, nếu thua Tầu là thế
giới mất lớn chứ chẳng phải ta, vì đằng nào ta cũng đã bị đì xuống tầng chót
của cõi A Tỳ rồi nên chẳng còn gì để mất nữa, do thế ta phải tính toán nhiều
tình huống khác nhau dựa trên các toan tính ngắn hạn, trung hạn của các cường
lực toàn cầu. Bắc Kinh có thể chiếm được Biển Đông nhưng giữ được Biển Đông là
việc không dễ, cho nên giữa hai vấn đề chiến lược tác động sâu xa nhất đối với
an ninh của Hán-China trên bộ (Đông Dương) và trên biển (Biển Đông) Bắc kinh
chỉ có thể chọn một mà thôi. Do thế Bắc Kinh tuy làm già bên ngoài, nhưng việc
tìm một thỏa hiệp dung hòa với Mỹ trong tranh chấp tại Viễn Đông TBD có khả
năng cao nhất như đã trình bày từ lâu trước đây. Việt Nam cần nương theo đó mà
tìm cách thoát ra ngoài để chen chân với đời, vì cái thế của Hán-China bây giờ
hung hiểm lắm, bên trong cũng như bên ngoài, bạn đấy nhưng bên trong toàn là
thù thứ thiệt, cái thế: mãnh hổ nan địch quần hổ là vậy. Dù Mỹ có chơi xấu ta
thì cũng chả được vì năm 2014 không phải là năm 1972, Bắc Kinh xua quân đánh
lớn là chiến tranh lớn nổ ra ngay, cả Hoa Lục bị oanh tạc từ mọi hướng, cho nên
tính toán của Hán-China là vô vọng, không thể thoát khỏi vòng vây hãm được
trong điều kiện như hiện nay.
Bảo rằng nước ta nhỏ, gần trăm triệu dân đâu
phải là nhỏ, lớn nhỏ là ở cái đầu, Do Thái kia rất nhỏ nhưng cái đầu làm cho họ
trở nên vĩ đại, ta cần học họ; cái đầu lớn của ta bao trùm cả vùng Hoa Hạ, vì
cương vực hai bên đã phân định từ ngàn xưa, nay ta chỉ lãnh đạo toàn khối Việt
đứng lên xác định cương vực của hai dòng tộc một cách công chính. Do thế
Hán-China phải chánh thức nhìn nhận sự thật lịch sử này cái đã, còn từng gia
đình Việt Tộc chọn lựa đường đi thế nào là việc riêng của từng gia tộc, chúng
ta không thể có ý kiến về việc riêng của người anh em ở phía bắc vốn tự ngàn
xưa đã làm chủ toàn vùng Hoa Hạ. Cuộc chiến đấu này đầy chính nghĩa, phù hợp
với hướng đi của nhân loại, cả thế giới này nhờ vào ta, sao lại sợ vô lý thế.
Để biết thêm về áp lực đang gia tăng với
Hán-China như thế nào, xin hãy nhìn vào lân bang của Hán đang thay đổi theo
cách liên minh gồm nhiều Partners đối với từng vùng địa lý khác nhau, do Mỹ
phối hợp tổ chức để làm nền tảng cho thế giới tương lai, trục RIC Axis không
thể chống đỡ được vì căn bản thì toàn Eurasia cũng bị vây hãm chặt chẽ bởi
Liberal Order như bài viết của G/S Ikenberry mới đây.
Ông Shinzo Abe TT Nhật đang trong tiến trình
duyệt lại Hiến Pháp cho phép quân Nhật được tham chiến bên ngoài nước Nhật trên
căn bản Partner trong hòa bình, đó là sự chọn lựa không ngoan của Nhật khiến họ
tránh được các nghi kỵ do thời Quân Phiệt Nhật trước đây để lại. Nhật buộc phải
hành động như vậy, nếu không thì Nhật lấy gì mà nói truyện với EU, Mỹ, ASEAN,
Nga và Hán-China, vị trí của họ ở LHQ sẽ ra sao, khi đó họ bị đẩy xuống thành
người em nhỏ trong vùng TBD, danh dự của Nhật chẳng cho phép Nhật tránh trách
nhiệm.
Tại Thái Lan, cánh Áo Vàng, Áo Đỏ kình chống
nhau suốt mấy năm nay cũng khá giống với VN giữa hai phe (dân tộc và Hán-China)
nay cuộc cờ đã định, một lần nữa quân đội Thái Lan phải nắm lấy quyền lực để ổn
định tình hình, dù Mỹ nói là không có việc đó, nhưng việc đó cứ sảy ra chỉ
trong tháng tới đây mà thôi.
Tại Ấn Độ, đảng BJP đã nắm đa số tuyệt đối để
thành lập chính phủ thay thế đảng Quốc Đại, chủ hòa, bạc nhược, phân rẽ và tham
nhũng, Thủ Tướng mới là Ông Modi thủ lãnh đảng BJP chắc chắn sẽ cải cách Ấn Độ
về mọi mặt để sẵn sàng đối đầu với Hán-China trên Ấn Độ Dương cũng như trên Hy
Mã Lạp Sơn, vụ này sẽ làm tăng căng thẳng với Pakistan khiến Hán-China phải
tăng cường hiện diện tại Pakistan. Phía Mỹ qua Ô John Feffer đồng Giám Đốc
Foreign Policy in Focus cũng hy vọng hợp tác Mỹ Ấn sẽ gia tăng và hải quân Ấn
sẽ hiện diện thường trực tại Biển Tây TBD.
Xin cứ dựa vào đó để đánh giá tình hình VN, muốn
gây chiến chẳng dễ, như thuyết về Thế giới Phẳng-Rất Phẳng do Thomas G.
Friedman đã đề ra, cho nên Bắc Kinh chỉ dám gây sức ép với VN để lấn chiếm Biển
Đông mà thôi, để buộc VN phải đàm phán với Hán-China về quyền đánh bắt cá cũng
như khai thác dầu tại Biển Đông. Bằng các thỏa thuận kiểu như vậy với từng nước
ASEAN sẽ dẫn đến chỗ từng nước ASEAN bán chánh thức nhìn nhận chủ quyền Biển
Đông của Hán-China trong thực tế trên vùng Biển Đông theo kiểu da beo, để về
lâu dài Hán nghiễm nhiên trở thành chủ nhân thật sự của vùng Biển này mà Hán
gọi là Địa Trung Hải của TBD. Mưu này của Hán, thế giới biết rõ, nhưng về lâu
dài Hán giữ được Biển Đông hay không là điều khác, tôi không thấy cơ hội nào
cho Hán trong tương lai.
Sự kiện dàn khoan 981 cần được đánh giá trên căn
bản rộng liên quan đến cuộc chiến lớn nhằm định lại trật tự toàn cầu, cũng như
cuộc chiến nhỏ giữa ta với Hán-China trong các vướng mắc từ ngàn xưa để lại
cũng như các mưu thuật cùng các dàn dựng mang tính toàn cầu trong thời gian gần
trăm năm qua từ khi nhà Thanh bị người Hán lật đổ năm 1912 (song thập, 10 tháng
10). Trong phạm vi hẹp mọi truyện thực tế đơn giản hơn so với suy nghĩ của
nhiều người, cụ thể liên quan đến các phản ứng của dân Việt ồ ạt xuống đường
chống Hán-China với sự tiếp tay công khai của chính quyền VN. Việc này dẫn đến
chỗ nhiều xí nghiệp bị đốt phá khiến Hoa Kiều phải mau chóng tìm đường rời VN,
Bắc Kinh phái 5 tầu đến VN chuyển Hoa Kiều về nước. Song song là việc quân Hán
gia tăng bố trí dọc biên giới hai nước khiến VN cũng phải điều động quân đội
ứng phó tại các yếu điểm. Thực tế của đòn này là Bắc Kinh chơi đòn công lương
và công tâm cũng như đe dọa công thành với CS/VN để đẩy kinh tế VN vào chỗ tan
rã, đồng thời làm phân tán lực lượng quân sự của VN không thể cùng lúc ứng phó
với quá nhiều mặt trận dọc theo biên thùy Việt-Lào, Việt-Campuchea, Việt Hoa,
toàn vùng duyên hải từ Bắc xuống Nam.
Nhưng Hán-China chưa dám ra tay lúc này vì sợ
đòn từ các thế lực khác vây bọc xung quanh Hán; trong tình hình đó, VN cần phải
hành động khôn ngoan trên hai mặt quốc nội lẫn quốc ngoại để cùng lúc hóa giải
mọi chiêu thức do Hán tung ra, cả hai mặt này đều có liên quan mật thiết với
nhau:
Đối nội được coi là thời điểm chấm dứt step 2
trong theo lộ đồ (road map) mà Ông Bush già đã nói tới trước đây 20 năm để
chuyển sang step thứ 3, như vậy sự kiện dàn khoan 981 mở ra cơ hội để: VN chôn
thật chặt 16 chữ vàng và bốn tốt đã bị Đặng Tiểu Bình cột CS/VN vào vòng ảnh
hưởng của Hán China từ năm 1989 đến nay. Khi đã chôn chặt 16 chữ vàng thì ngay
tức khắc cánh CS/Dân Tộc phải dứt khoát với cánh CS/Theo Tầu với sự hỗ trợ của
toàn dân trong và ngoài nước, để xây dựng chính quyền thực sự do dân và vì dân,
đó là con đường duy nhất để cùng lúc tổng hợp được sức mạnh toàn dân, sẵn sàng
ứng phó với mọi thế trận do Hán-China có thể tung ra bất cứ lúc nào nhắm vào
ta.
Với hậu thuẫn của quyền lực toàn dân thế lực CS
Dân Tộc chắn chắn sẽ đánh bại nhóm thiểu số chủ trương thân Tầu, cuộc đối đầu
giữa hai phe đã trở thành công khai khi Bắc Kinh đem dàn khoan 981 vào hải phận
VN. Bắc Kinh cùng đa số người Hoa rời khỏi VN, điều này trong ngắn hạn chắc
chắn sẽ gây cho kinh tế VN một số khó khăn nhất định, nhưng so với mất mát về
kinh tế cũng như an ninh thì mất mát đó là rất nhỏ so với cái được vô cùng lớn
lao của dân tộc, chính trong điều kiện đó, quyền lực toàn dân mới được hình
thành toàn diện để làm trọng tài phân xử đối với các phe nhóm chính trị khác
nhau, cũng như giữa hai phe nhóm CS (đã được dự kiến khá lâu trước đây rồi).
Đối ngoại cần mạnh dạn mở rộng quan hệ mọi mặt
với các nước dân chủ, nhất là Mỹ để huy động được yểm trợ về mọi mặt đối với VN
trong cuộc chiến với Hán, nhưng đồng thời cũng huy động sức mạnh toàn cầu để mở
ra một trận chiến lớn hơn - cũng có thể được coi là lớn nhất đối với lịch sử
nhân loại - để kềm chân Hán-China khiến chúng không dám làm càn, để từng bước
đẩy chúng vào thế bị phân rã toàn diện (lộ đồ có vẻ cũng đã được nói tới rồi
đấy). Việc này trở thành cực kỳ quan trọng đối với công cuộc xây dựng lại VN
trong tương lai, cho nên tiến trình gồm bốn step theo lộ đồ mà Ông Bush Cha đã
nói tới là định hướng rất quan trọng đối với dân tộc VN hôm nay, tương lai của
VN ra sao tùy thuộc vào quyết định của nhân dân VN hôm nay; Cánh cửa lớn của
lịch sử mở ra vào lúc này đây, lịch sử qua đi rất khó trở lại, nên dân Việt cần
dứt khoát tư tưởng và kiên định trong cuộc chiến chống Hán-China hôm nay.
Xin lưu ý là năm 2014 không phải là 1989 hay
1979 để Hán/China muốn nói gì VN cũng phải lắng nghe, tình hình thế giới đã
thay đổi, cơ hội đang đến với Việt-China cũng như VN cùng các dân tộc khác cùng
sống trên lãnh thổ Hoa Lục, Hán-China phải trở về với cương cực của mình trên
vùng duyên hải đông bắc Hoa Lục, chả còn sự chọn lựa nào khác nữa. Cho nên nhân
dân VN hôm nay không đơn độc trong cuộc chiến đấu này, chúng ta có cả thế giới
hậu thuẫn phía sau, vấn đề là ta phải làm gì để tỏ rõ quyết tâm của ta mà thôi.
Nhận định này đã được Ông Đại Sứ CS/VN tại Bắc Kinh phát biểu tóm gọn như sau:
“các anh cứ rút về đi, chả sao, các anh đã được hưởng lợi quá nhiều rồi, thế
giới sẽ giúp chúng tôi phát triển”.
Mà thực ra có khi nào quý bạn nghĩ rằng, khi Bắc
Kinh đem năm tầu đến di chuyển thường dân vội vã rời khỏi VN vì sợ bị trả thù
hay không, và qua việc đó, phải chăng Hán-China đang lui bước ở VN hay không.
Việc quân đội Hán khai triển trên vùng biên giới là để đe dọa VN hay còn để
phòng thủ vùng biên giới sợ bị VN tràn ngập, như đã từng sảy ra dưới thời vua
Quang Trung khi quân Tôn Sĩ Nghi bị đánh bại chạy về Tầu, dân Tầu chạy theo đến
vài trăm km lãnh thổ trở thành hoang vắng.
Cần nhớ rằng, VN vẫn có khả năng gây ra cuộc
chiến lớn trên bộ cũng như trên biển để lôi kéo tất cả thế giới nhập cuộc chơi
lớn, đánh dàn khoan theo kiểu Kamikaze kiểu Nhật thời thế chiến II là điều VN
dư sức làm, chắc hẳn Bộ Tư Lệnh Hán biết việc này, cho nên nhân dân VN cần vững
tin nơi chính nghĩa cũng như thế tất thắng của VN hôm nay, Bắc Kinh cần nghĩ
lại, cẩn trọng trước khi động thủ.
Xương Lê V
May 18-2014
No comments:
Post a Comment