Là con dân của nước Việt Nam Cộng Hòa, dễ mấy ai mà quên được những ngày tang thương với máu và nước mắt khi Thủ đô Sài Gòn đã bị rơi vào tay của quân thù xâm lăng Cộng sản Bắc Việt!
Bởi, tiếp theo những tháng năm dài sau đó, đầy tăm tối cho không riêng gì Quân, Cán, Chính của nước Việt Nam Cộng Hòa; mà cả Người Dân, Việt cộng gọi là “ngụy dân”, chúng đã đối xử tàn độc để gọi là trả thù với nhiều cảnh đọa đầy, hết rừng thiêng nước độc trên các vùng gọi là “Kinh Tế Mới”, cướp bóc với bao hình thức đổi tiền, đánh tư sản, cưỡng chế… đến nay vẫn còn dai dẳng, phân biệt người dân hai miền! Điển hình trong vụ đại dịch cúm Tàu lần này, người dân miền Nam phải làm thân “con chuột bạch” để thí nghiệm thuốc chích ngừa của Tàu cộng!
Cũng từ ngày cưỡng chiếm nước VNCH xong, hàng trăm ngàn Cựu Tù Nhân Chính Trị đã từng trải qua các trại tù “cải tạo” của Việt cộng, phải “cam” chịu những hành vi trả thù bằng nhiều cách như: Xử bắn, đánh đập, hành hạ, cùm kẹp, bỏ đói, lạnh cho đến chết!
Ngày hôm nay, khi nhìn những hình ảnh của Kabul, dù không hoàn toàn giống như Việt Nam Cộng Hòa, nhưng có một hình ảnh đã gợi nhớ đến hình ảnh của Thủ đô Sài Gòn vào ngày 30/04/1975. Và đây là hai hình chụp chiếc trực thăng “di tản” cũng của Mỹ, ở Thủ đô Kabul ngày nay và của Thủ đô Sài Gòn ngày xưa.
Những hình ảnh ấy, cả thế giới đều thấy, nhưng lại không thấy được những tang tương, máu lệ của Dân-Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa khi “đồng minh” đã “quay lưng”.
Người ta thường nói, vì lẽ này, hay lẽ khác, nên “đồng minh” đã “hy sinh” hay “bỏ rơi” những dân tộc nhược tiểu, mặc cho dân tộc ấy, có bị lâm vào cảnh khốn cùng, đau đớn, tang thương, thân xác của rất nhiều vị Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa đã bị vùi lấp ở đâu đó, trên những khu rừng, bên bờ kẽm gai oan nghiệt của các trại tù. Cũng như những sinh mạng của em thơ, đã bỏ mình trên rừng, dưới biển, khi vượt biên, vượt biển, để thoát khỏi những bàn tay sắt máu của Cộng sản. Đồng thời, là những nạn nhân đã từng bị Cộng sản đày đọa lên những chốn rừng núi hoang vu, được Việt cộng gọi là “Kinh tế mới”, với mục đích, để cho người dân nơi đó, phải chết dần mòn, vì đói khát, bệnh tật, không đủ thực phẩm, cũng không có thuốc chữa trị. Và đó, nên dẫu cho nước mắt của cả dân tộc Việt Nam có biến thành sông, thành bể, thì cũng không khiến cho “đồng minh” phải “động lòng trắc ẩn”.
Có ai không biết, ngoại bang, bất cứ là một “cường quốc” nào, bao giờ cũng vì quyền lợi của họ trên hết. Thế nhưng, tự nhiên không ai “mời” mà tự ý đem quân vào đất nước khác, để rồi, đến lúc thấy cần, thì cứ thản nhiên, lạnh lùng bỏ rơi và đẩy những con người vô tội cho bầy thú dữ tha hồ ăn thịt, thì chẳng biết lương tâm họ có chút gì trong đó hay không, hay muôn đời vẫn vậy!
Hôm nay, 15/08/2021, nhìn thấy hình ảnh của chiếc trực thăng của Mỹ bay trên Thủ đô Kabul của Afghanistan, rồi nhớ lại hình ảnh chiếc trực thăng cũng của Mỹ trên nóc building, tại Thủ đô Sài Gòn, của Việt Nam Cộng Hòa, ngày 30/04/1975, dẫu ở hai quốc gia khác nhau, hai cuộc chiến khác nhau, nhưng đã khiến cho người viết vô cùng đau đớn, vì hồi tưởng lại những máu xương của người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đầu với quân thù xâm lãng Cộng sản Bắc Việt đến giây phút cuối cùng. Những dòng máu của các tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã thấm đẫm chiến bào, nhuộm đỏ, chảy dài từ những ngón tay, dù đã chết theo thân xác, nhưng vẫn còn đặt hờ nơi cò súng. Những dòng máu thiêng của các Tử Sĩ đã chan hòa vào lòng đất Mẹ!
Và, giờ đây, những con dân của nước Việt Nam Cộng Hòa ở khắp thế giới, không biết có còn ai đang ngồi khóc như người viết. Những giọt nước mắt uất hận, đau thương cứ thi nhau rơi xuống chiếc bán phím này, khiến cho phải dừng đôi phút, mới viết tiếp được!
Người viết đau lòng, nhớ và tiếc Thể chế Việt Nam Cộng Hòa, và Quân đội Việt Nam Cộng Hòa hào hùng, hiên ngang, đã từng đối diện sinh-tử với quân thù, với cả khôi Cộng sản quốc tế, với những súng đạn từ Đông Đức, Tiệp Khắc… Về quân đội, trong số đó, có cả quân của Tầu cộng và Hàn cộng (Bắc Hàn) đã cải trang thành “bộ đội Bắc Việt”, mà sau này, khi Bắc Hàn sang Việt Nam Cộng sản mang xương cốt binh sĩ của chúng về nước, thì mọi người mới biết.
Mặc dù chiến đấu với cả đội quân hùng hậu của khối Cộng sản, nhưng người Lính Việt Nam Cộng Hòa không hề sờn lòng, nản chí, vẫn khiến cho quân thù phải bạt vía, kinh hồn trên các trận địa xưa.
Đặc biệt nhất, là vào trận chiến Tết Mậu Thân, 1968, vì “tin” vào “lệnh hưu chiến ba ngày cho người dân ăn Tết”, nên đa số đã rời đơn vị về ăn Tết với gia đình, nên quân số chỉ còn lại một nửa tại các đơn vị, thì giữ lúc ấy, quân thù xâm lăng Cộng sản Bắc Việt hung tàn, đã nã đạn lên những chiếc bàn thờ Gia Tiên còn đang nghi ngút khói hương của ngày Tết, khiến cho biết bao nhiêu người đã chết tan xác bên chiếc bàn thờ mà họ mới vừa đốt hương khấn vái Tổ Tiên!
Tuy nhiên, hung tàn, sắt máu, hùng hậu là thế, và mặc dầu được gọi là “Tổng công kích Tết Mậu Thân, 1968, đã đối đầu với chỉ một nửa quân số của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa còn lại tại các đơn vị, nhưng đoàn quân xâm lăng Cộng sản Bắc Việt đã không thắng nổi, nên phải rút chạy…!
Chính vì thế, người viết muôn ngàn lần, vẫn muốn lập lại:
Nếu không bị bức tử, và nếu được đánh một trận thư hùng cuối cùng với quân thù xâm lăng Cộng sản Bắc Việt, thì chắc chắc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa phải thắng!
15/08/2021
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
No comments:
Post a Comment