PHẦN VIIA. TRẬN CHIẾN YOM KIPPUR
24. BẤT NGỜ
Bốn giờ sáng thứ Bẩy ngày 6 tháng Mười năm 1973, tiếng chuông điện thoại “Hỏa Tốc” nơi đầu giường đánh thức tôi dậy. Cú điện thoại báo cho tôi biết, theo tin tình báo mới nhất, Ai Cập và Syria sẽ khởi sự tấn công trước. Tôi dặn dò phải báo cáo chuyện này cho nữ Thủ Tướng Golda Meir gấp và yêu cầu vị Tổng Tham Mưu Trưởng đến gặp tôi tại văn phòng đúng 6 giờ sáng mai. Trong vòng hai tiếng đồng hồ từ 4 đến 6 giờ sáng chúng tôi có rất nhiều việc để làm.
Tôi ra lệnh người sĩ quan tùy viên báo động tất cả sĩ quan, viên chức cao cấp bộ quốc phòng rồi lái xe đến văn phòng. Nơi hướng đông, mặt trời đang nhô lên tỏa ánh sáng mầu cam đỏ. Một buổi rạng đông thật yên lặng, chim vẫn chưa cất tiếng hót. Hôm đó là ngày lễ Yom Kippur, ngày lễ quan trọng nhất trong niên lịch Do Thái. Chưa thấy bóng ai ra đường.
Tin tức tình báo lấy được rất đáng tin cậy. Nó không phải chỉ là bản báo cáo về các hoạt động của quân đội Ả Rập ngoài chiến trường, mà là một công điện cho biết khối Ả Rập đã quyết định gây chiến. Trước đây, chúng tôi đã nhận được những công điện tương tương tự nhưng đến giờ chót, Tổng Thống Ai Cập Sadat đã thay đổi quyết định. Trường hợp này có thể xẩy ra tương tự khi Sadat biết được Do Thái đã đề phòng và quân đội Ai Cập không lấy được yếu tố bất ngờ. Những tin tình báo khác cũng cho biết, các cố vấn Nga Sô đã di tản gia đình của họ ra khỏi Ai Cập và Syria. Tổng hợp những tin tình báo cho thấy, lần này họ “làm thiệt”.
Những quyết định tối hậu vẫn phải đưa ra trong phiên họp với thủ tướng Golda Meir vào lúc 8 giờ sáng. Trong khi chờ đợi, tôi họp với tổng tham mưu trưởng quân lực các phụ tá, bàn về những điều sẽ phải làm. Chúng tôi phải trực diện với bốn vấn đề chính: Gọi quân trừ bị, đưa ra tăng cường nơi phòng tuyến, xử dụng Không Lực đánh phủ đầu (như trong trận chiến Sáu Ngày), di tản đàn bà, trẻ con nơi những làng định cư trên cao nguyên Golan Heights (lấy được của Syria trong trận chiến Sáu Ngày. Do Thái chiếm đến đâu, lập làng chiến đấu đến đó), lên tiếng cảnh cáo Ai Cập và Syria.
Tôi trả lời yêu cầu của vị tổng tham mưu trưởng, đồng ý ban hành lệnh tổng động viên ngay tức khắc, để đưa thêm quân trừ bị ra hai phòng tuyến nơi hướng bắc (Syria) và hướng nam (Ai Cập). Nhưng tôi muốn trình bầy với Thủ Tướng trước, kể cả kế hoạch ra tay “đánh phủ đầu” bằng không lực. (Sau này Ủy Ban Agranat điều tra về “Nguyên Nhân Tại Sao Quân Đội Do Thái Bị Tổn Thất Quá Nhiều Trong Trận Yom Kippur” có nói, Ngày thứ Bẩy 6 tháng Mười, Tổng Trưởng Quốc Phòng đồng ý về lệnh tổng động viên theo lời yêu cầu của Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực để phòng vệ).
Những điểm yêu cầu của quân đội được xem xét lại kỹ càng trong buổi họp với nữ Thủ Tướng Golda Meir và bà ta quyết định như sau: gọi tái ngũ từ 100000 đến 120000 quân trừ bị, không được xử dụng không lực tấn công trước, di tản đàn bà, trẻ con ra khỏi vùng cao nguyên Golan Heights, cảnh cáo Ai Cập và Syria. Gửi văn thư yêu cầu Hoa Kỳ can thiệp gửi đến văn phòng đại sứ Hoa Kỳ ở Tel Aviv cũng như toà đại sứ Do Thái ở Washington DC.
Những ai biết rõ bà Golda Meir sẽ không ngạc nhiên về những quyết định của bà ta. Bà là một phụ nữ can đảm, cứng rắn và rất cương quyết. Những quyết định của bà cho thế giới và người Hoa Kỳ biết chúng tôi không chủ trương chiến tranh, mặc dầu quyết định không cho xử dụng không lực đánh phủ đầu đã làm “gẫy cánh (tàn tật)” kế hoạch tấn công của quân đội.
Vấn đề kế tiếp là theo dõi để biết tất cả phi cơ, chiến xa cũng như binh sĩ đã được đưa vào đúng vị trí nơi phòng tuyến. Không lực đã gọi xong quân trừ bị và đã sẵn sàng. Trên phòng tuyến Syria, chúng tôi có 180 chiến xa, 11 pháo đội đại bác và 5000 quân. Phòng tuyến Ai Cập có 275 chiến xa, 12 pháo đội đại bác và 8500 quân (những con số này cho biết, quân đội Do Thái đưa ra mỗi phòng tuyến ít hơn một sư đoàn Bộ Binh của QLVNCH). Quân đội Do Thái đã được đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
Lúc 11 giờ sáng tôi đi xuống “Kedem”. Đó là tiếng Hebrew có nghĩa là Nhóm Tham Mưu Hành Quân, nó còn có nghĩa khác “Hướng Đông”. Kedem là một phòng nhỏ bên cạnh phòng hành quân xây ngầm dưới mặt đất. Đường đi xuống có nhiều ngõ ngách, tôi gần như bị lạc đường vì đã lâu không đến nơi này. Bên trong phòng chứa bản đồ, không khí yên lặng khác thường, các sĩ quan dường như hút thuốc lá nhiều hơn. Trước khi tôi đến, vị Tổng Tham Mưu Trưởng đã có một buổi họp với các sĩ quan cao cấp.
Các đơn vị tại hai phòng tuyến được tăng cường. Không lực vẫn bay tuần tiễu không phận như thường lệ (thực ra, Do Thái đã cho máy bay thám thính bay vào trong bán đảo Sinai cũng như trên cao nguyên Golan Heights chụp những tấm không ảnh đem về). Sĩ quan tham mưu tiên đoán các hoạt động của địch (Ai Cập) nơi phiá nam gồm có: pháo kích, cho quân vượt qua kênh đào Suez bằng xuồng, và trực thăng vận Biệt Động Quân vào chiếm đầu cầu bắc qua kênh. Có thể họ sẽ đánh chiếm Abu Rudeis nơi có những mỏ dầu hỏa, và Sharm El Sheikh vị trí chiến lược kiểm soát thủy lộ Tiran vào Do Thái và vịnh Aqaba.
Tôi không lo lắng nhiều về Abu Rudeis và Sharm khi biết rằng ở Rudeis, phe ta có 17 chiến xa và 40 ở Sharm El Sheikh. Quân Ai Cập có thể tấn công quấy phá nhưng không đánh chiếm. Vấn đề địch quân tìm cách băng qua kênh đào Suez phức tạp hơn cho chúng tôi. Không quân không thể hoạt động hữu hiệu ban đêm, thứ nhất trời tối và hệ thống phòng không của địch, các dàn hỏa tiễn điạ-không SAM-6 đã được di chuyển lên gần kênh đào Suez. Như vậy trường hợp quân đội Ai Cập tràn qua kênh đào vào lúc trời tối, chỉ có quân Bộ Binh Do Thái phải chống trả, ngăn chặn đợi đến sáng hôm sau. Tình hình nơi phòng tuyến phiá bắc với Syria cũng tương tự, địch quân sẽ tấn công bằng pháo binh, bộ binh, chiến xa vào ban đêm, không quân không yểm trợ hữu hiệu được, thêm lý do thời tiết xấu nơi phiá bắc.
Các đơn vị trừ bị đã được động viên nhanh chóng, hàng chục ngàn người đã trình diện tái ngũ. Tuy nhiên các đơn vị Thiết Giáp trừ bị cần tối thiểu 24 tiếng đồng hồ mới di chuyển ra đến phòng tuyến. Như vậy nơi phòng tuyến phiá bắc, chúng tôi sẽ có thêm vài trăm chiến xa sẵn sàng chiến đấu từ đêm Chủ Nhật ngày 7 tháng Mười. Phòng tuyến phiá nam sẽ có thêm vài trăm chiến xa đêm Chủ Nhật vài thêm vài trăm nữa ngày hôm sau 8 tháng Mười.
Kế đến, chúng tôi lo việc di tản đàn bà, trẻ em ra khỏi vùng cao nguyên Golan Heights, xem xét lại vấn đề phòng thủ. Nhiệm vụ cho quân đội Do Thái rất rõ ràng, tiêu diệt đạo quân xâm lăng của địch chứ không chiếm đất. Kinh nghiệm qua những trận chiến trước, chúng tôi không giữ được đất đai của khối Ả Rập vì vấn đề chính trị trên thế giới.
Sau khi rời Kedem, tôi đi dự phiên họp của nội các để duyệt xét tình hình quốc phòng. Tôi được biết Hoa Kỳ đã liên lạc với Ai Cập và Syria qua trung gian Nga Sô nhưng cả hai quốc gia Ả Rập đều không trả lời. Đúng 2 giờ 5 phút chiều, tôi được mời khẩn cấp quay trở lại Kedem, Syria và Ai Cập đã tấn công. Phản lực cơ Syria đã vào không phận Do Thái, quân đội Ai Cập dùng xuồng băng qua kênh đào Suez, các vị trí đóng quân của quân đội Do Thái ở Sharm El Sheikh và khu vực phiá tây bán đảo Sinai bị không quân Ai Cập oanh kích.
25. ĐÊM BẮT ĐẦU TRẬN CHIẾN
Quân đội Ai Cập và Syria tấn công trong ngày lễ Yom Kippur là một chuyện bất ngờ mặc dầu chúng tôi đã chuẩn bị. Vì nhằm ngày lễ Yom Kippur nên quân đội Do Thái vẫn chưa đưa kịp những đơn vị trừ bị ra phòng tuyến chống lại cuộc xâm lăng của hai quốc gia Ả Rập.
Đối với tôi, chuyện này trước sau gì cũng xẩy ra, người Ai Cập đâu thể nào chấp nhận để cho quân đội Do Thái chiếm đóng, xây dựng phòng tuyến dọc theo bờ kênh đào Suez. Người Syria cũng vậy, không thể nuốt hận để cho người Do Thái vào chiếm đóng, xây các làng chiến đấu trên cao nguyên Golan Heights.
Người Nga Sô đã đưa qua rất nhiều vũ khí tôi tân, gửi chuyên viên, cố vấn quân sự qua xây dựng lại quân đội hai nước Ả Rập này. Đặc biệt trong năm 1973, vũ khí và đồ tiếp vận từ Nga đổ vào ào ạt, đặc biệt các dàn hỏa tiễn, súng phòng không, và vũ khí chống chiến xa. Mười lăm dàn hỏa tiễn điạ-không SA-6 được trang bị cho quân đội Syria, mười dàn cho Ai Cập. Syria còn nhận được loại hỏa tiễn điạ-không Frog-7 có tầm hoạt động trong vòng 40 dặm. Các cố vấn Nga Sô đã làm tối tân, tăng cường sức mạnh cho các đơn vị Thiết Giáp Ai Cập và Syria với hơn 500 chiến xa T-62 và hỏa tiễn chống chiến xa Sagger, súng B-40, B-41.
Khoảng giữa năm 1973, Ai Cập và Syria đã hoàn tất kế hoạch tấn công Do Thái. Syria sẽ tấn công cao nguyên Golan Heights. Ai Cập sẽ băng qua kênh đào Suez tấn công các yếu điểm của Do Thái trên phòng tuyến Bar Lev phiá tây bàn đảo Sinai, sau đó tiến về hướng đông đánh chiếm các đèo Gidi, Mitla rồi phát triển về phiá nam tấn công khu có mỏ dầu hỏa Abu Rudeis và Sharm El Sheikh.
Trong phiên họp ở bộ tổng tham mưu ngày 21 tháng Năm 1973, tôi đã ra lệnh cho bộ tổng tham mưu sửa soạn một dự án phòng thủ trong trường hợp Syria và Ai Cập đồng loạt tấn công. Dự án này phải hoàn tất vào cuối mùa hè. Quân lực Do Thái đã phải chuẩn bị để đương đầu với một trận tấn công quy mô của địch, Đã có dấu hiệu Syria và Ai Cập tập trung quân đội dọc theo biên giới và họ đã soạn xong kế hoạch tấn công.
Quân trừ bị Do Thái bắt đầu được đưa ra phòng tuyến từ buổi trưa ngày lễ Yom Kippur. Đêm hôm đó, nhiều xáo trộn tin tức tình báo ở cả hai mặt trận, cả phiá Hoa Kỳ lẫn Do Thái đều cho rằng Ai Cập chỉ thao dợt quân đội. Các cuộc chuyển quân của Syria trên vùng cao nguyên Golan Heights làm cho chúng tôi lo âu hơn.
Sự căng thẳng nơi biên giới Syria xẩy ra từ ngày 13 tháng Chín. Buổi sáng hôm đó, hai phản lực cơ Phantom với bốn chiếc Mirage hộ tống bay thám thính, chụp ảnh bị Syria khám phá. Họ gửi lên hai cặp, bốn chiếc Mig lên ngăn chặn. Trận không chiến xẩy ra và cả hai bên đều gửi thêm máy bay lên dự trận không chiến. Trong đợt đầu, Do Thái bắn rơi 8 phản lực cơ Mig, đổi lại một Mirage bị rơi, viên phi công nhẩy dù xuống biển Điạ Trung Hải cách bờ khoảng ba dặm. Người Syria không bỏ qua, gửi lên bốn chiếc Mig khác bao vùng cho một khinh tốc đỉnh đến bắt sống viên phi công Do Thái. Một trận không chiến thứ hai xẩy ra, lần này các phi công Do Thái bắn rơi cả bốn chiếc Mig. Trực thăng vào cứu phi công bị rơi, cứu luôn viên phi công Syria nhẩy dù xuống gần đó.
Trong những lần va chạm trước đây, người Syria phản ứng rất mạnh (trên làn sóng radio, hệ thống truyền hình, pháo kích trả đũa v.v…) nhưng lần này tuyệt đối im lặng. Điều này gây sự nghi ngờ trong buổi họp của bộ tổng tham mưu, vị tư lệnh Phương Bắc (Syria) cho rằng có thể Syria sẽ tấn công bất ngờ trên cao nguyên Golan Heights.
Điều này cho tôi biết, trận tấn công bất ngờ rất có thể xẩy ra. Gần hai năm nay, quân đội các nước Ả Rập đã tăng cường lên gấp bội dọc theo biên giới Do Thái, ngược lại chúng tôi chỉ có thể giữ lại một đạo quân hiện dịch nhỏ để đối đầu với địch. Do Thái chỉ tổng động viên khi biết chắc sẽ bị tấn công. Đất nước quá nhỏ, dân số ít ỏi, nếu giữ lại đạo quân trừ bị quá lâu sẽ là một gánh nặng cho quốc gia, nền kinh tế bị kiệt quệ.
Trường hợp mặt trận phiá nam bị tấn công bất ngờ và chúng tôi bị đẩy lui về tuyến phòng thủ thứ hai vẫn chưa nguy hiểm đến tình hình an ninh quốc gia. Chiến trường phiá bắc khác hẳn, nếu phải rút lui, người Do Thái sẽ mất đi những làng định cư trên cao nguyên Golan Heights và có thể chiến trường sẽ lan rộng đến những khu vực đông dân cư trong vùng Bắc Galilee (Upper Galilee), vùng thung lũng Huleh và Jordan. Ngoài ra người Nga đã giúp Syria thiết lập hệ thống phòng không phức tạp, tối tân phòng thủ không phận Syria và bao che bầu trời vùng cao nguyên Golan Heights. Tôi nói lên tầm mức quan trọng nơi chiến trường phương bắc trong buổi họp ngày 24 tháng Chín và yêu cầu bộ tổng tham mưu tìm cách đối phó.
Hai ngày sau, hôm 26 tháng Chín, tôi được mời dự phiên họp với Trung Tướng David Elazar tổng tham mưu trưởng, các tướng lãnh trong bộ tham mưu của ông ta cùng với các sĩ quan cao cấp trong bộ tư lệnh Phương Bắc. Tướng Elazar báo cáo, đã tăng cường cho phòng tuyến phiá bắc nâng số chiến xa từ 70 lên 100, thêm một số đại bác. Tất cả các đơn vị trực thuộc bộ tư lệnh Phương Bắc, kể cả Không quân đã đặt trong tình trạng ứng chiến. Không như trận chiến Sáu Ngày trước đây, Syria đã có 15 dàn hỏa tiễn điạ-không SAM-6, thêm 10 dàn phóng các loại SAM-2 và 3.
Sau buổi họp, cảm thấy chưa được an tâm, tôi bay lên bộ tư lệnh Phương Bắc, thăm các tiền đồn và thăm hỏi nói chuyện với dân chúng trong các làng chiến đấu. Sau đó cùng với vị tư lệnh bay đi thanh tra các đơn vị thiết giáp. Tôi rất hài lòng về tinh thần chiến đấu của binh sĩ, sĩ quan trong đơn vị thiết giáp dưới quyền Trung Tá Yossie, một sĩ quan tài giỏi mà tôi đã biết trong trận đánh gần kênh đào Suez trước đây.
Chiều tối hôm đó, cùng với tổng tham mưu trưởng, chúng tôi tiếp chuyện với những vị đại diện dân chúng trong các làng chiến đấu. Đó là đêm Giao Thừa trong ngày Tết Do Thái Rosh Hashanah (vài ngày trước lễ Yom Kippur), tôi nói với dân chúng rằng, tôi đến đây để đem những lời cầu chúc tốt đẹp nhất trong năm mới cho đồng bào nơi phương xa. Tất cả mọi người đều đứng lên uống mừng với tôi ly rượu đầu năm.
Chúng tôi quyết định tăng cường thêm cho phòng tuyến cao nguyên Golan Heights. Ngày 1 tháng Mười, buổi họp trong bộ tổng tham mưu, tôi trở lại vấn đề cao nguyên Golan Heights. Trường hợp chiến xa Syria xuyên qua được tuyến phòng thủ, đến được các làng định cư Do Thái, đó là một “thảm họa” lớn cho dân chúng. Lập tức, ngay sau buổi họp, phòng hành quân bộ tổng tham mưu tăng số chiến xa trên tuyến phòng thủ cao nguyên Golan Heights 111 chiếc, 32 khẩu đại bác. Phòng tuyến phiá nam cũng được tăng số chiến xa lên 300 chiếc.
Trước tình trạng khẩn cấp tôi yêu cầu Yisrael Galili xắp xếp để gặp nữ Thủ Tướng Golda Meir đang công du Áo quốc. Tôi sẽ đem theo vị tổng tham mưu trưởng, trưởng phòng quân báo và vị tư lệnh không quân. Theo tin tình báo mới nhất vừa lấy được cho biết Syria có 650 chiến xa nơi tuyến đầu, và hệ thống hỏa tiễn điạ-không có khả năng bắn rơi chiến đấu cơ của chúng tôi ngay trên không phận Do Thái. Ngoài ra Syria có 500 khẩu đại bác.
Sau khi Golda Meir trở về Do Thái ngày 3 tháng Mười, chúng tôi họp với vị nữ thủ tướng ngay buổi chiều hôm đó và quyết định cho đào thêm một hào chống chiến xa thứ hai trên phòng tuyến Golan Heights để làm giảm bớt áp lực của chiến xa Syria. Bộ tư lệnh Phương Bắc cũng yêu cầu tất cả các lệnh lạc cho họ phải được thông báo trước 24 tiếng đồng hồ để họ kịp chuẩn bị điều động các đơn vị trừ bị ra chiến trường.
Trong đêm 4 tháng Mười, tin tình báo gửi về làm chúng tôi càng tin rằng địch sắp xửa tấn công. Tòa đại sứ Nga đã ra lệnh cho thường dân Nga, cố vấn, chuyên viên cùng với gia đình của họ di tản. Phi cơ Nga Sô bay qua Syria, Ai Cập suốt đêm để di tản người Nga.
Trong phiên họp hàng tuần của bộ tổng tham mưu vào ngày thứ Sáu 5 tháng Mười, chúng tôi quyết định ban hành lệnh báo động “loại C – Đỏ” cho toàn thể quân đội Do Thái. Đúng 9 giờ 45 phút sáng, tôi cùng với vị tổng tham mưu trưởng, trưởng phòng quân báo đến họp với nữ thủ tướng Golda Meir và báo cáo cho bà ta biết những tin tức tình báo lấy được trong đêm qua. Ngoài những việc quân đội đã làm để tăng cường các tuyến phòng thủ nơi biên giới, Bộ Tư Lệnh Tối Cao (có thêm thủ tướng, giới chức cao cấp dân sự) được tái lập. Tất cả mọi người dân cũng như quân đều không được nghỉ phép.
Trong đêm xẩy ra trận chiến Yom Kippur, bộ tư lệnh Phương Bắc có 177 chiến xa, 44 đại bác và Phương Nam có 276 chiến xa, 48 đại bác. Trong đêm Giao Thừa, người Do Thái tha phương cũng như ở trong nước đều đến các đền thờ Do Thái hoặc ở nhà cầu nguyện. Ngoài đường không thấy bóng dáng một chiếc xe dân sự nào.
26. XÂM LĂNG
Trong ngày đầu tiên, chúng tôi bị thiệt hại đáng kể, mất nhiều đất đai, vị trí chiến đấu. Mặt dầu với những tổn thất, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực vẫn giữ được vẻ lạc quan khi thuyết trình trước chính quyền vào lúc 10 giờ sáng. Syria và Ai Cập được hai lợi điểm, tấn công trước và quân số cũng như hỏa lực mạnh hơn gấp bội. Tổng tham mưu trưởng cho rằng, hai lợi điểm này, địch quân không giữ được lâu, quân trừ bị Do Thái sẽ ra đến phòng tuyến trong vòng từ 24 tới 48 tiếng đồng hồ. Ông ta tin tưởng rằng, lúc đó cán cân lực lượng sẽ nghiêng về phiá Do Thái và chúng tôi có thể lấy lại những vị trí đã mất.
Syria và Ai Cập đồng loạt tấn công vào lúc 2 giờ chiều ngày lễ Yom Kippur, mở đầu bằng những đợt pháo kích, thả bom trên các vị trí trí, căn cứ quân sự của Do Thái. Nơi chiến trường phiá nam, quân đội Ai Cập tìm đủ mọi cách băng qua kênh đào Suez. Địch quân thiết lập cầu nổi, dùng phà đưa quân qua kênh đào. Nơi hướng bắc, chiến xa Syria tiến lên sau đợt pháo kích dồn dập lên phòng tuyến Do Thái.
Cho đến nửa đêm, quân đội Ai Cập đã chọc thủng phòng tuyến Bar Lev tại nhiều nơi, đưa qua kênh đào Suez khoảng 300 chiến xa. Trong trận tấn công này, Ai Cập đưa vào chiến trường 2200 chiến xa, 1848 khẩu đại bác. Cứ mỗi dặm trên phòng tuyến, quân đội Ai cập có 50 súng chống chiến xa. Trên cao nguyên Golan Heights, 500 chiến xa Syria được 690 đại bác yểm trợ tấn công qua biên giới. Tại mặt trận phiá bắc, quân đội Syria có 1700 chiến xa và 1300 khẩu đại bác.
Về quân số trên bộ (Bộ Binh, Thiết Giáp), địch đông gấp mười lần quân Do Thái. Tại phòng tuyến phiá nam, 8500 lính Do Thái phải đương đầu với khoảng 100000 quân Ai Cập. Nơi hướng bắc, 5000 binh sĩ Do Thái phải chống lại 45000 quân Syria. Không như trận chiến Sáu Ngày trước đây (5/6/67), quân đội hai nước Ả Rập được trang bị vũ khí tôi tân, đặc biệt vũ khí cá nhân, đeo trên lưng, hỏa tiễn chống chiến xa Strela (AT-3), có thể xử dụng bắn loại máy bay trực thăng (bay chậm). Về không quân, không lực Do Thái phải đối đầu với 600 chiến đấu cơ của Ai Cập, 350 của Syria.
Mặc dầu yếu thế hơn địch quân trên mọi phương diện, hai bộ tư lệnh Phương Bắc và Phương Nam vẫn tin rằng đến nửa đêm họ sẽ chặn được sức tấn công của địch. Trong buổi thuyết trình cho giới chức trong chính quyền vào buổi tối, Tướng David Elazar, tổng tham mưu trưởng báo cáo, trên chiến trường Syria, mọi cuộc tấn công của địch đã bị chận đứng. Ngay cả tiền đồn trên Đồi Hermon, ông ta cho biết vẫn còn liên lạc được với quân phòng vệ. Tiền đồn này trước đó đã bị mất liên lạc, nhưng vẫn còn cố thủ trong một pháo đài hy vọng đêm nay quân tiếp viện sẽ lên bắt tay được với họ.
Tại mặt trận phiá nam, quân Ai Cập đã băng qua được kênh đào Suez tại nhiều nơi và lấy được một tiền đồn của Do Thái. Các binh sĩ trấn đóng nơi tiền đồn này có lẽ đã nằm trong tay địch quân. Tướng Elazar tóm lược những trận đánh trong ngày và kết luận tình hình chiến trường đã tạm ổn địch, sau tám tiếng đồng hồ tấn công của địch
Như vậy rõ ràng, tình hình nơi kênh đào Suez không được sáng sủa hơn trên cao nguyên Golan Heights. Quân đội Ai Cập đã băng qua được chướng ngại vật kênh đào, quân Syria vẫn chưa chọc thủng phòng tuyến Do Thái và quân trừ bị sẽ ra đến phòng tuyến trong đêm nay và ngày hôm sau. Qua ngày 7 tháng Mười, chúng tôi sẽ có đủ chiến xa cũng như các đơn vị trừ bị trên phòng tuyến Golan Heights. Mặt trận nơi phương nam khó khăn hơn, Các đơn vị chiến xa, quân trừ bị không thể ra đến phòng tuyến trong vòng 24 tiếng đồng hồ vì bán đảo Sinai quá rộng lớn (hơn ba lần nước Do Thái). Hy vọng một phần của sư đoàn trừ bị dưới quyền Thiếu Tướng Avraham Adam (Bren) có thể đến được vào trưa ngày hôm sau. Quân đội Do Thái trong bán đảo Sinai phải cầm cự trong vòng 24 đến 30 tiếng đồng hồ chờ viện binh.
Trước tình thế này chúng tôi phải thay đổi kế hoạch, ra lệnh cho không lực tấn công Ai Cập trước thay vì Syria. Trong kế hoạch đầu, không lực Do Thái sẽ oanh kích các dàn hỏa tiễn điạ-không, các phi trường Syria để làm tê liệt không quân cũng như hệ thống phòng không của địch. Bây giờ phải tạm quên Syria để lo cho mặt trận nơi phiá nam. Tôi không đồng ý với vị tổng tham mưu trưởng. Bộ tư lệnh Phương Nam đã không ngăn chặn được sức tấn công của địch, quân đội Ai Cập đã thiết lập được nhiều cầu nổi, đưa chiến xa, bộ binh và các loại vũ khí chống chiến xa, phòng không qua được kênh đào Suez.
Trong phiên họp nội các Do Thái vào lúc 10 giờ sáng để duyệt xét tình hình các chiến trường đêm qua, tôi nhấn mạnh. Thứ nhất, quân thù đã có được một đạo quân lớn mạnh, trang bị vũ khí tối tân, không như cách đây sáu năm (trận chiến Sáu Ngày 1967). Thứ hai, họ đã được Nga Sô trang bị, huấn luyện, tổ chức hệ thống hỏa tiễn phòng không, với loại mới nhất SAM-6. Loại hỏa tiễn này là mối lo ngại đáng kể cho không lực của chúng ta.
Theo ý kiến riêng của tôi, nơi phiá nam, chúng tôi phải lui về tuyến phòng thủ thứ hai, cách bờ kênh đào Suez mười hai dặm, củng cố lại lực lượng, lập tuyến phòng thủ. (Điều này các tướng lãnh trong quân đội chống lại. Họ cương quyết đánh đến cùng chứ không rút lui. Khi quân trừ bị ra đến phòng tuyến, quân đội Do Thái “quật” ngược trở lại và chiến thắng)
Các đài phát thanh Ả Rập, cơ quan truyền thông Nga Sô Tass đọc bản tin nói rằng quân đội Do Thái đã khởi sự tấn công vào lúc 1 giờ 30 chiều, không lực Do Thái oanh kích Zafarama, một hải cảng nhỏ của Ai Cập trong vịnh Suez và quân đội Ai Cập đã đẩy lui quân xâm lược. Thông tấn xã Tass và đài phát thanh Damascus loan tin, Do Thái tấn công các vị trí tiền đồn Syria và trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn.
27. CÁC CHIẾN TRƯỜNG
Cùng với Ai Cập, Syria tấn công cao nguyên Golan Heights vào lúc 2 giờ chiều ngày 6 tháng Mười. Họ tấn công dọc theo biên giới nhưng tập trung vào hai điểm nơi phiá bắc và nam Kuneitra. Lữ đoàn 7 Thiết Giáp dưới quyền Đại Tá Avigdor chống cự dũng mãnh, bẻ gẫy các đợt xung phong của địch trên phòng tuyến phiá bắc Kuneitra. Lữ đoàn Thiết Giáp Barak dưới quyền Đại Tá Ben Shoham đứng vững nơi phòng tuyến phiá nam Kuneitra chờ quân trừ bị ra tăng viện nơi phòng tuyến.
Syria đưa vào chiến trường 500 chiến xa tấn công 177 chiến xa thuộc tư lệnh Phương Bắc. Sau nửa đêm, quân Do Thái vẫn giữ vững phòng tuyến, Syria đưa thêm 300 chiến xa nữa vào chiến trường. Bộ tư lệnh Phương Bắc chỉ có quân trừ bị tái ngũ cùng với 12 chiến xa lên tăng cường.
Sau buổi tối họp trong nội các, tôi đi đến Trung Tâm Hành Quân Khẩn Cấp (dưới hầm) để theo dõi tình hình. Bên trong như tổ ong, các sĩ quant ham mưu bận rộn nhận bản báo cáo từ các chiến trường gửi về, sửa đổi lại bản đồ hành quân, diễn tiến các trận đánh. Tôi qua Trung Tâm Hành Quân Không Quân và được vị tư lệnh thuyết trình về các hoạt động của không lực cho ngày hôm sau. Không quân dự trù sẽ yểm trợ cho bộ tư lệnh Phương Nam, tấn công các dàn hỏa tiễn và các phi trường của Ai Cập. Vị tổng tham mưu trưởng cũng đồng ý, phải thanh toán các dàn hỏa tiễn, không lực của địch trước để dễ dàng bay yểm trợ cho bộ binh trên bán đải Sinai.
Tôi không đồng ý với hai vị tướng lãnh, muốn xử dụng không lực tấn công bộ binh Ai Cập, ngăn không cho địch băng qua kênh đào Suez. Tuy nhiên, tổng trưởng quốc phòng có quyền hạn trên phương diện chính trị. Chuyện đánh giặc, hành quân thuộc về kỷ thuật, “ngành chuyên môn” nên tùy họ quyết định. Lúc đó đã hơn 2 giờ sáng, tôi ra về văn phòng làm việc trong bộ quốc phòng đi ngủ (Tướng Dayan không về nhà ngủ).
Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, tình hình chiến trường nơi phiá bắc trở nên nghiêm trọng. Một đơn vị Syria đã chọc thủng phòng tuyến ở Hushniyah cách Kuneitra khoảng tám dặm về hướng nam và đang tiến quân trên đường từ cao nguyên Golan Heights xuống vùng biển Galilee. Quân trừ bị Do Thái được cấp phát súng đạn vội vã ra phòng tuyến, đào hố cá nhân, lập tuyến phòng thủ trên sườn đồi, ngăn chặn đường tiến quân của địch. Thiếu Tướng Yitzhak Hofi, tư lệnh Phương Bắc đã ra lệnh di tản thường dân còn sót lại trong những làng định cư trên đường tiến quân của địch (đàn bà và trẻ con đã được di tản trước đó một ngày).
Tôi bay lên bộ tư lệnh Phương Bắc ngay tức khắc, chiếc trực thăng chở tôi bay dọc theo bờ biển rồi rẽ về hướng đông (phải hai phi hành đoàn mới đủ sức bay cho tướng Dayan. Ông đi thăm các chiến trường liên tục). Bay ngang cánh đồng Sharon, nhìn xuống những làng định cư ở dưới, những hàng cây cam dài như bất tận, tim tôi như đập chậm lại, chiến tranh lại đến với dân tộc Do Thái. Sau đó tôi có thể nghe tiếng bom đạn nổ trên vùng cao nguyên Golan Heights. Cao nguyên này có bề rộng mười lăm dặm, nếu quân Syria tràn xuống khu vực thung lũng sông Jordan, rất khó phản công đẩy lui địch.
Tôi đến bộ tư lệnh tiền phương Bắc trước 6 giờ sáng, được sĩ quan hành quân thuyết trình cho biết tuyến phòng thủ phiá nam cao nguyên Golan Heights đã đổ vỡ. Bộ binh, chiến xa Syria đánh xuyên qua phòng tuyến do lữ đoàn thiết giáp Barak chống đỡ, đang tiến sâu xuống khu vực phiá nam cao nguyên Golan Heights, gần tới nửa đường đi qua Jordan. Đơn vị thiết giáp trừ bị trên đường đi lên phiá bắc, đến trưa hôm sau mới chạm trán đơn vị thiết giáp Syria.
Tôi nhận định rằng, lúc đó chỉ có Không Quân mới có thể chặn đứng mũi tấn công của địch. Vị tư lệnh Phương Bắc cho biết các chiến xa của ta đã “đánh xáp lá cà” trộn lẫn với chiến xa của địch, sợ rằng không quân có thể bắn lầm. Tôi trả lời, ra lệnh cho đơn vị chiến xa bỏ xe chạy hoặc chui vào bên trong, đóng nắp pháo tháp lại. Tôi gọi điện thoại cho Thiếu Tướng Benny Peled, tư lệnh không quân, yêu cầu ông ta gửi phi cơ lên ngay tức khắc. Nếu không sẽ mất phiá nam cao nguyên Goland Heights, lúc đó các làng định cư trong vùng thung lũng Jordan sẽ bị nguy hiểm. Tướng Mottie Hod, cựu tư lệnh không quân, lúc đó đang làm nhiệm vụ cố vấn về không trợ cho bộ tư lệnh Phương Bắc đứng bên cạnh thúc dục “Nói với ông ta gửi lên từng phi đội bốn chiếc một, đánh liên tục cho các đơn vị thiết giáp địch không ngóc đầu lên được”.
Đến buổi sáng ngày 7 tháng Mười, bộ tư lệnh Phương Bắc củng cố lại các lữ đoàn, sau khi đã biệt phái cho các vị sư đoàn trưởng. Thiếu Tướng Dan Laner được trao cho trách nhiệm phòng thủ khu vực phiá nam cao nguyên Golan Heights và Thiếu Tướng Raful Eitan đảm trách khu vực phiá bắc. Một sư đoàn quân trừ bị tái ngũ nữa sẽ ra đến chiến trường Syria vào buổi tối.
Nhưng đến 1 giờ chiều, nhiều chiến xa Syria bất ngờ xuất hiện xung quanh căn cứ Nafekh nơi hướng tây nam Kuneitra, chỉ còn cách chiếc cầu qua đất Jordan sáu dặm. Nếu căn cứ này bị mất, chiến xa Syria có thể tàn sát những làng chiến đấu, định cư nơi hướng bắc Galilee. Đại Tá Ben Shoham vội vã ra lệnh cho một đơn vị cấp tốc đến giải toả, họ chiến đấu tận lực, phá vòng vây cho căn cứ Nafekh nhưng vẫn còn chiến xa địch trong khu vực lân cận. Kết quả Đại Tá Shoham cùng ông lữ đoàn phó tử trận. Đến gần tối, quân đội Do Thái mới thanh toán hết các đơn vị chiến xa Syria, bảo đảm an toàn cho các làng định cư trong khu vực.
Bước sang ngày thứ ba 9 tháng Mười, lại thêm một chuyện khẩn cấp nữa. Phòng tuyến do lữ đoàn 7 Thiết Giáp trấn giữ, nay đã yếu đi vì thiếu quân số bổ xung và binh sĩ đã mệt mỏi sau ba ngày đêm chiến đấu. Quân đội Syria biết được điểm này dốc toàn lực tấn công mạnh vào Kuneitra. Lữ đoàn 7 cầm cự đến trưa gần như tuyệt vọng nếu không có quân lên tăng cường, nhiều chiến xa Do Thái đã trúng đạn và đạn dược cũng đã gần cạn.
Đại Tá Avigdor báo cáo lên vị tư lệnh sư đoàn Raful Eitan, tình trạng của lữ đoàn, xin tăng viện cấp tốc nếu không sẽ không giữ được phòng tuyến. Đúng lúc đó, Trung Tá Yossie báo cáo, đơn vị của ông ta đã chiếm được rặng núi chiến lược, mật danh là Booster gần Kuneitra. Rặng núi này đâm vào sau phòng tuyến quân đội Syria, làm địch quân phải ngưng cuộc tấn công, rút lui. Được tin này, Tướng Raful Eitan báo cho vị lữ đoàn trưởng lữ đoàn 7 Thiết Giáp, ráng cầm cự thêm một chút nữa, quả nhiên quân đội Syria rút lui.
Khi đến thăm bộ tư lệnh Phương Bắc đêm 9 tháng Mười, bầu không khí đã thay đổi. Mặc dầu tổn thất nhiều về nhân mạng, đặc biệt hàng sĩ quan, binh sĩ tin rằng trận tấn công của Bộ Binh, Thiết Giáp Syria đã bị đẩy lui. Chúng tôi đã bắn hạ hàng trăm chiến xa địch và điều làm tôi ngạc nhiên là Trung Tá Yossie cũng có mặt trong trận đánh. Hai hôm trước đó, tôi gọi điện thoại cho Yossie và được biết anh ta không ở trong nước. Yossie xin đi phép cưới vợ và đang hưởng tuần trăng mật bên rặng Hi Mã Lạp Sơn (Himalayas). Cô vợ của Yossie là Eynat, thuộc một trong những gia đình đầu tiên đến định cư trong vùng Galilee. Được nhân viên khách sạn cho biết Do Thái đang lo tổng động viên, Yossie gọi điện thoại cho phòng lãnh sự Do Thái ở Katmandu để hỏi thăm tình hình nước nhà. Ngày hôm sau, chiếc máy bay đầu tiên rời Katmandu có hai vợ chồng mới cưới Yossie và Eynat, ghé nhiều thành phố lớn New Deli, Bombay, Athens và cuối cùng Do Thái.
Trong khi chờ đợi đổi phi cơ ở Athens, Yossie gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ, dặn đem bộ quân phục, áo len, khẩu súng lục, kính đeo mắt chống cát (lính thiết giáp), áo gió ra phi trường quốc tế Lod cho chàng. Khi xuống phi cơ, Yossie từ biệt cha mẹ, cô vợ mới cưới rồi quá giang xe ra chiến trường. Trên đường đi, Yossie liên lạc với đơn vị và được biết đang tăng cường cho bộ tư lệnh Phương Bắc, quân đội Syria đã đánh xuyên qua phòng tuyến trên cao nguyên Golan Heights. Vị lữ đoàn trưởng Đại Tá Ben Shoham cùng lữ đoàn phó đã tử trận, và chàng được trao cho trách nhiệm chỉ huy những “gì còn lại” của lữ đoàn.
Khi được nghe kể chuyện về Yossie, tôi muốn liên lạc ngay tức khắc để gửi lời khen ngợi nhưng hệ thống truyền tin lúc đó rất bận rộn nên phải đợi. Ba hôm sau tôi mới gặp được Yossie trong bệnh viện ở Haifa. Yossie lại bị thương, lần này rất nặng, trong lần tấn công vào sâu trong đất Syria ở Tel Shams.
Sau khi bẻ gẫy những đợt tấn công của Syria, các đơn vị trừ bị đã ra đến phòng tuyến, bộ tư lệnh Phương Bắc phản công, đánh qua đất Syria. Quân đội Syria lui về giữ những vị trí then chốt, chống trả dữ dội. Đơn vị chiến xa do Yossie chỉ huy tiến lên những ngọn đồi trong khu vực Tel Shams trên con đường từ Kuneitra đi Damascus đụng phải phòng tuyến vững chắc của Syria. Phòng tuyến này có chiến xa, hỏa tiễn chống chiến xa và chiến đấu cơ bao vùng yểm trợ. Chiếc chiến xa của Yossie bị trúng hai hỏa tiễn bốc cháy, các chiến xa còn lại phải rút lui. Yossie bị thương nơi đùi, mảnh xương vỡ dính vào thịt, máu chẩy be bét, được một người lính tên là Zvika dưới quyền lôi ra khỏi xe đến một chỗ an toàn.
Vẫn còn tỉnh táo, đợi cho chiến xa tắt lửa, Yossie ra lệnh cho Zvika trở lại xe lấy máy truyền tin đem lại chỗ chàng đang nằm. “Đây là Yossie. Tôi đã mất một chân, đang ở gần xác chiếc xe tăng bị cháy. Đến đem tôi về”. Sau đó chàng ra lệnh cho Zvika tìm cách trở về với đơn vị trước, nhưng người binh sĩ từ chối, không nỡ bỏ cấp chỉ huy lại. Sau đó Zvika dìu Yossie đến nằm trong một chiến hào bỏ trống của Syria. Zvika trở lại xe tăng lấy hộp nước trái cây cho Yossie uống lấy lại sức trong khi chờ toán cấp cứu đến.
Toán cấp cứu đi tìm Yossie do Yoni chỉ huy, đến lúc trời tối. Pháo binh Syria vẫn bắn rải rác nên Yoni quyết định bỏ xe lại, mò vào khu vực giao tranh ban sáng tìm Yossie. Nhờ ánh sáng do đạn pháo binh nổ, họ trông thấy chiếc xe tăng và tìm được Yossie, Zvika dưới giao thông hào. Nhân viên y tá chích morphine cho Yossie, băng tạm rồi khiêng ra.
Câu chuyện về Yoni cùng toán cấp cứu cũng rất can đảm. Yoni chỉ huy một chi đội chiến xa cũng đang tấn công một mục tiêu khác cách Tel Shams khoảng hơn bẩy dặm. Yoni nghe tiếng cầu cứu của Yossie trên máy vô tuyến, chàng vào tần số bộ chỉ huy lữ đoàn xin cho chi đội của mình đi cứu Yossie.
Tôi đến thăm chi đội chiến xa của Yoni và cảm thấy hãnh diện, thích thú. Họ là những quân nhân, những sĩ quan còn rất trẻ, đầy nhiệt huyết, có trình độ học vấn cao. Như trong thánh kinh, họ thuộc về thế hệ mai sau của đất nước Do Thái, khi cha ông của họ đã trở về miền đất hứa, xây dựng lại một quốc gia trên mảnh đất bị bỏ hoang phế.
Yoni là người lớn nhất trong ba anh em trai cùng tình nguyện phục vụ trong đơn vị thiết giáp này. Cha mẹ của ba anh em đã qua Hoa Kỳ, người cha được mời dậy môn Lịch Sử trong Viện Đại Học Cornell (một trong những trường IVY nổi tiếng ở Hoa Kỳ). Trong trận chiến Sáu Ngày, Yoni bị trúng đạn nơi cùi chỏ. Yoni được cha mẹ đưa qua Hoa Kỳ chữa trị cánh tay và chàng ghi danh học môn toán trường đại học lừng danh Harvard. Sau đó Yoni tiếp tục chữa trị ở Hoa Kỳ để phục hồi cánh tay và tiếp tục học lên cao về môn toán học. Yoni trờ về Do Thái khoảng một tháng trước khi xẩy ra trận chiến Yom Kippur. Trong hai ngày đầu tiên, đơn vị chiến xa có Yoni chiến đấu nơi phiá nam, sau đó được điều động lên tăng cường bộ tư lệnh Phương Bắc. Trong hôm 9 tháng Mười, chi đội chiến xa của Yoni giết khoảng 40 Biệt Động Quân Syria, khi toán quân này xâm nhập vào sau phòng tuyến Do Thái. Đến cuối tuần lễ thứ nhất, quân xâm lăng Syria trở thành kẻ bị tấn công ngay trên phần đất của mình.
Trên chiến trường trực diện với Ai Cập, phòng tuyến Bar Lev bị tấn công đầu tiên. Bị hỏa lực phi pháo Ai Cập đánh phủ đầu, Công Binh Ai Cập lập nhiều cầu nổi bắc qua kênh đào Suez cho bộ binh, chiến xa băng qua nhanh chóng như nước vỡ bờ. Những cứ điểm dọc theo phòng tuyến bị bao vây, chiến đấu trong tuyệt vọng. Quân đội Do Thái thiết lập mười sáu cứ điểm cách nhau năm dặm, dọc theo bờ kênh đào Suez, tất cả đều bị cô lập, bao vây tấn công. Trong mỗi cứ điểm trên phòng tuyến, có khoảng 20, 30 binh sĩ nằm chiụ trận trước những đợt pháo kích dồn dập của Pháo Binh Ai Cập. Sau trận điạ pháo kinh hoàng, bộ binh, chiến xa Ai Cập tấn công, tất cả các cứ điểm đều bị tràn ngập, ngoại trừ một cứ điểm có mật hiệu là Budapest nhờ điạ thế chiến lược đặc biệt.
Không một tiền đồn Do Thái nào thất thủ trong vòng 24 tiếng đồng hồ, kể từ khi quân đội Ai Cập nổ súng mở màn cho trận tấn công. Quân trú phòng đã gọi pháo binh, phi cơ yểm trợ tấn công những đơn vị Công Binh Ai Cập đang bắc phà, lập cầu nổi, những nơi tập trung quân địch để qua kênh đào Suez. Bị thiệt hại nhiều nhưng Ai Cập đã thành công trong chiến thuật “biển người”. Cấp chỉ huy Do Thái trong các tiền đồn chết gần hết, một số đầu hàng, một vài tiền đồn khác từ chối, chiến đấu đến người cuối cùng.
Như truyền thống quân lực Do Thái, sĩ quan thường ở tuyến đầu, nơi nguy hiểm nhất để chỉ huy, đốc thúc binh sĩ thuộc cấp. Nơi tiền đồn Orkel, cả hai sĩ quan cấp bậc cao nhất Gadi và Ezra đều tử trận. Ở Lahtzanit, người đầu tiên tử trận là Shmuel Malchov chỉ huy căn cứ. Các cấp chỉ huy khác đều bị thong như: David Sitton nơi tiền đồn Ketuba, Efrati trong Mifreket. Nơi tiền đồn Hizayon, Thiếu Úy Ahiram Barel bị trúng đạn gẫy tay, ra lệnh cho viên sĩ quan phụ tá “Itzik, Tôi bị thương, bị gẫy tay. Lên thay, lo cho anh em”.
Sau khi các sĩ quan đều trúng đạn tử trận hoặc bị thương, các Trung Sĩ tự động lên thay, đốc thúc binh sĩ chống trả các đợt xung phong của địch. Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, hy vọng các chiến xa, quân viện binh sẽ lên giải vây càng lúc càng tuyệt vọng. Qua đến ngày thứ hai, quân đội Ai Cập tràn vào bán đảo Sinai càng đông đảo, cắt đứt đường tiếp viện ra các tiền đồn. Chỉ có một tiền đồn Budapest duy nhất vẫn còn chiến đấu cho đến khi quân đội Do Thái phản công đẩy lui quân đội Ai Cập trở lại bên kia kênh đào Suez.
Trong vòng 24 tiếng đồng hồ đầu, chúng tôi chỉ có một đơn vị thiết giáp trên phòng tuyến Ai Cập. Sau khi phòng tuyến đã bị vỡ tại nhiều vị trí, bộ binh, chiến xa Ai Cập tràn vào bán đảo Sinai như nước vỡ bờ. Những lữ đoàn Thiết Giáp dưới quyền Thiếu Tướng Albert Mandler nơi tuyến đầu cố gắng chặn lại. Khi đoàn chiến xa Do Thái tiến lên gần đến bờ kênh đào Suez đụng phải hỏa lực chống chiến xa bố trí từ bờ bên kia, khựng lại. Đến tối, tình hình trên chiến trường Ai Cập trở nên bết, quân đội Ai Cập vào trong bán đảo Sinai càng tăng lên.
Qua ngày hôm sau, Chủ Nhật 7 tháng Mười, hai sư đoàn trừ bị dưới quyền các Thiếu Tướng Avraham (bren) Adan và Arik Sharon ra đến chiến trường. Trong buổi sáng tôi bay xuống bộ tư lệnh tiền phương Phương Nam, được mời ly cà phê đen cùng với Thiếu Tướng Shmuel Gonen và các sĩ quan tham mưu của ông ta.
Sau khi duyệt xét tình hình, tôi cảm thấy không được an tâm, tình hình đất nước Do Thái có thể bị lâm nguy. Trở về Tel Aviv, cùng với Tướng David Alazar tổng tham mưu trưởng vào gặp nữ thủ tướng Golda Meir. Tôi trình bầy quan điểm của tôi, quân đội Do Thái nên bỏ phòng tuyến nơi bờ kênh đào Suez, rút về lập một tuyến phòng thủ mới. Thêm một điều nữa, địch quân đông gấp bội về cả hai phương diện nhân lực và vũ khí. Nga Sô tiếp tục đem qua giúp Ai Cập và Syria đủ loại vũ khí tôi tân, không màng đến sự tổn thất, chúng ta cần phải yêu cầu người Hoa Kỳ giúp chúng ta về số phi cơ, chiến xa đã bị thiệt hại kể từ khi bắt đầu trận chiến, nếu cần phải mua thêm vũ khí của Âu châu.
Vị tổng tham mưu trưởng trả lời, sẽ sửa soạn cho một phòng tuyến thứ hai và muốn phản công trở lại sau khi hai sư đoàn quân trừ bị tái ngũ đã ra đến chiến trường. Ông ta cho biết sẽ bay xuống bộ tư lệnh Phương Nam duyệt xét tình hình, để điều động hai sư đoàn dưới quyền Bren và Arik phản công. (Trong vấn đề này, theo tài tài liệu khác về quân đội Do Thái, Tướng Moshe Dayan đã gây “khó khăn” cho vấn đề làm việc của các tướng lãnh. Ông ta bay xuống thăm một sư đoàn đang hành quân, nói chuyện rút lui về tuyến phòng thủ thứ hai. Tướng tư lệnh sư đoàn cương quyết trả lời “Nếu là ý kiến của ông (Dayan), tôi xin từ chối, còn nếu ông ra lệnh, tôi xin thưa chỉ nhận lệnh từ cấp chỉ huy trực tiếp của tôi” và đơn vị của ông Tướng tiếp tục tấn công chứ không lùi).
Không lực Do Thái được điều động về phòng tuyến Ai Cập, bắn xập chiếc cầu bắc qua kênh đào Suez, làm chậm mức xâm nhập của quân đội Ai Cập vào trong bán đảo Sinai. Tuy nhiên, địch cho công binh lập cầu nổi, dùng phà tiếp tục chuyển quân qua kênh đào. Trong các trận không chiến, các phi công Do Thái bắn rơi 40 phản lực cơ Mig của Ai Cập đổi lại 35 phi cơ bị rơi, do hỏa tiễn điạ-không SAM và hỏa lực phòng không mạnh mẽ của Ai cập.
Điều này rất bất lợi cho phiá Do Thái, với sự tổn thất như trên, đất nước sẽ cạn nguồn nhân lực và vật lực trước khi trận chiến kết thúc. Dân số Syria, Ai Cập tổng cộng hơn 40 triệu người, trong khi đó Do Thái không có đến 3 triệu. Ngoài ra, họ còn được các nước Ả Rập khác tài trợ ngân khoản để kéo dài cuộc chiến.
Vị tổng tham mưu trưởng quân lực Do Thái bay xuống bộ tư lệnh tiền phương Phương Nam, gọi điện thoại cho biết, các vị tướng lãnh đã họp và quyết định xử dụng hai sư đoàn dưới quyền Bren và Arik phản công vào sáng mai ngày 8 tháng Mười. Tướng Alazar trở về bộ tổng tham mưu vào lúc nửa đêm, cùng với tôi vào trung tâm hành quân để nghe sĩ quan hành quân thuyết trình. Hầu hết các sĩ quan tham mưu làm việc trong phòng hành quân đều đã từng là cấp chỉ huy ngoài chiến trường nên làm việc hết lòng vì họ biết không khí thực sự nơi chiến trường như thế nào. Các sĩ quan hành quân làm việc suốt đêm, có người được nghỉ đôi phút uống ly cà phê, hút điếu thuốc lá, người khác sửa lại các mũi tên trên bản đồ theo diễn tiến hành quân. Những sĩ quan khác trực máy truyền tin, ban lệnh, nhận lệnh liên tục.
Tướng Alazar có vẻ phấn khởi, nói chuyện với các sĩ quan tham mưu, tin tưởng vào trận phản công vào sáng mai. Nếu mọi sự diễn ra như trong dự tính, trận tấn công ngày mai sẽ làm thay đổi bộ mặt chiến trường. Hai sư đoàn Do Thái sẽ phản công tiêu diệt các đơn vị Thiết Giáp Ai Cập đã vào trong bán đảo Sinai đang rải quân dọc theo bờ kênh, Quân đoàn II địch nơi phiá bắc, và quân đoàn III Ai Cập trấn đóng các vị trí nơi phiá nam.
Trận phản công này bị thất bại, lệnh lạc không được rõ ràng. Sau phiên họp buồn tẻ trong nội các, tôi bay xuống bộ tư lệnh Phương Nam, triệu tập phiên họp gồm có: tổng tham mưu trưởng, tư lệnh Phương Nam cùng các sĩ quan tham mưu cao cấp, ba vị tư lệnh sư đoàn, Arik, Bren và Albert.
Tôi đến nơi sau nửa đêm, Bren, Arik đã ngồi trong phòng họp, mệt mỏi, đôi mắt đỏ, râu ria tua tủa. Họ đã chỉ huy đơn vị chiến đấu ba ngày liên tục, không nghỉ ngơi. Chỉ một việc tái tổ chức lại hai sư đoàn gồm quân nhân trừ bị tái ngũ đã là cả một vấn đề, sau đó phải đưa sư đoàn cấp tốc ra chiến trường.
Arik không hổ danh là một tướng lãnh tài ba, can đảm trong quân lực Do Thái (ông ta sau này lên làm Tổng Tham Mưu Trưởng rồi Thủ Tướng), đã nhận định đúng những gì đã xẩy ra trong trận phản công thất bại vừa qua. Sau đó, Tướng Arik Sharon đưa ra “bài giải” cho trận tấn công thất bại vừa qua. Tấn công mạnh qua đất địch bên kia kênh đào Suez, thanh toán những dàn hỏa tiễn SAM trước, sau đó tấn công quân đoàn II và III Ai Cập từ phiá sau, bị tấn công từ sau lưng, đường tiếp vận bị cắt, hai quân đoàn này sẽ bị cô lập và tan rã. Điều này muốn đạt được, phải đánh chiếm những chiếc cầu chưa bị phá và công binh phải lập cầu nổi, phà để đưa quân qua đất Ai Cập nhanh chóng.
Vị tổng tham mưu trưởng tổng kết kế hoạch hành quân cho ngày hôm sau. Arik (một sư đoàn) chuẩn bị cho quân đánh qua kênh đào Suez. Hai sư đoàn còn lại (Bren, Albert) lập tuyến phòng thủ, chấn chỉnh lại đơn vị và cho quân nghỉ ngơi.
Cùng với vị tổng tham mưu trưởng trở về bộ tổng tham mưu, xuống trung tầm hành quân, tôi đưa vấn đề thay thế vị tư lệnh Phương Nam. Theo nhận xét của tôi, Tướng Gonen không đủ khả năng trên chiến trường Ai Cập và đề nghị David Alazar chọn một trong hai vị thay thế, đó là Arik Sharon (đang làm tư lệnh sư đoàn) và Chaim Bar Lev, đã từng là tổng tham mưu trưởng, lúc đó đang làm tổng trưởng bộ Thương Mại.
No comments:
Post a Comment